Chương 102
Truyện: Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?
Tác giả: Nhất Oản Phật Khiêu Tường
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
Trong phòng.
Thấy Tam Thất bị Yến Độ dụ đi mất, con chó vô cùng bất bình, mắt lộ hung quang, nhe răng trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Yến Độ.
—— Tiểu tử loài người thối tha không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ, không giữ nam đức, lấy sắc dụ người… Hạ tiện! Hạ tiện!!
Miệng nó gâu gâu chửi bới cực kỳ tục tĩu, mắt đảo lia lịa, không biết lại đang tính kế ma quỷ gì!
Đêm nay không có cơ hội ăn tươi nuốt sống Yến Độ, con chó đành phải đi ăn thêm hai kẻ ác để giải khuây. Nhưng mông nó vừa mới chổng lên, con dao chặt xương lại không biết từ đâu xuất hiện.
Con chó liếc mắt khinh bỉ:
—— Sao? Lại khát à?
Hôm qua bị nước tiểu chó tưới lên đầu, con dao chặt xương hận không thể trực tiếp cho con chó đê tiện này ba dao sáu lỗ.
Thân dao khẽ rung, dòng chữ máu hiện lên trên lưỡi dao:
—— Nương nương muốn gặp ngươi.
…
Một lúc sau.
Con dao chặt xương cắm trên sàn, con chó mực lớn rên lên một tiếng rồi ngã vật ra đất.
Khi mắt chó mở ra lần nữa, nó đã trở lại vẻ trong veo và ngu ngốc như thường ngày.
Đại Tướng Quân: Gâu gâu? Chủ nhân ơi ta về rồi!
…
Trên con đường âm dương, sương mù dày đặc, một ngôi từ đường cổ kính đứng sừng sững trong sương.
Con hung khuyển to như trâu mộng, thân hình lượn lờ trong làn khói đen bước qua con đường đá vỡ nát, đến trước từ đường.
Két――
Cửa từ đường tự động mở ra, giọng một nữ nhân từ trong vọng ra: “Vào đi.”
Trong mắt con chó lóe lên một tia nhẫn nhịn. Ngay khi nó bước qua ngưỡng cửa vào từ đường, thân hình nó hóa nhỏ lại, biến thành một con chó lông xù mập mạp.
Ngay sau đó, một con dao chém thẳng vào đầu nó.
Con chó nhanh nhẹn né đi, nhe nanh gầm gừ với nữ nhân cầm dao.
Nữ nhân mặc một bộ huyết y, trên mặt không có ngũ quan nhưng huyết khí cuồn cuộn khắp người không hề che giấu sát ý.
Bà ta một tay nắm lấy con dao chặt xương, dòng chữ máu nhanh chóng hiện lên:
—— Đã nói rồi, con chó đê tiện nhà ngươi sớm muộn gì cũng bị chém đầu!
Con chó lại gầm gừ một tiếng đầy phẫn nộ.
Giọng nữ nhân lại vang lên, vọng khắp từ đường.
“Ngươi không nên xuất hiện, Tiểu Vương.”
Con chó nhe răng, vậy mà lại nói tiếng người: “Ta nhớ Tam Tam rồi!”
“Chẳng phải ngươi vẫn đang dõi theo nàng sao?”
Câu hỏi ngược của Huyết Y Nương Nương khiến Tiểu Vương thu lại nanh vuốt, trong đôi mắt đỏ ngầu của nó hiện lên vẻ đau đớn: “Nàng đã tìm thấy ngươi, đã nhận ra sự bất thường của thôn Hoàng Tuyền, sớm muộn gì ta cũng phải hiện thân.”
“Nhưng không phải bây giờ.” Giọng Huyết Y Nương Nương trầm xuống: “Ngươi nên ở nguyên chỗ cũ chờ nàng đến. Ngươi bỏ cả miếu thờ lẫn tia linh quang cuối cùng để chạy theo nàng, rốt cuộc có thể ở bên nàng được bao lâu?”
Tiểu Vương lộ vẻ giễu cợt, giọng trở nên trầm thấp: “Ta là ác khuyển của nàng, vì nàng mà sinh ra, chỉ tuân theo mệnh lệnh của nàng, đi theo cái bóng của nàng.”
“Các ngươi có thể ở nguyên chỗ chờ nàng đánh thức và cứu rỗi, ta thì không làm được.”
“Chỉ khi ở bên nàng ta mới là Tiểu Vương. Mất nàng rồi, dẫu cho miếu thờ có cao vạn trượng ta cũng chỉ là con chó mất chủ.”
Trong từ đường chìm vào im lặng.
Giọng Huyết Y Nương Nương âm u: “Ngươi không nên ra tay với người bên cạnh nàng.”
Tiểu Vương khinh thường nói: “Cái tiểu tử họ Yến đó hả? Hắn vốn dĩ đã đáng nghi! Năm xưa hắn xuất hiện ngoài thôn ta đã muốn cắn chết hắn ngay tức khắc!”
“Ta thật không hiểu, rốt cuộc hắn là thứ gì! Năm đó chính vì hắn liên tục xuất hiện, đuổi cũng không đi, mới khiến quỷ vực bên ngoài thôn có kẽ hở, để đám phản đồ kia đánh hơi tìm đến chúng ta…”
“Bây giờ hắn lại xuất hiện, vậy mà ngươi lại mặc kệ hắn ở bên cạnh Tam Tam!”
“Nhưng nàng đã chọn tin tưởng hắn.” Huyết Y Nương Nương khẽ nói: “Lựa chọn của nàng chưa bao giờ sai, không phải sao?”
Tiểu Vương không nói gì nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không phục.
“Ta tuân theo lựa chọn của nàng nhưng ta vĩnh viễn ghét tiểu tử thối đó.” Giọng Tiểu Vương đầy ác ý.
“Hắn không phải người mà ngươi có thể đối phó.” Huyết Y Nương Nương “nhìn” ra ngoài từ đường. “Sự trở về của ta đã khiến những kẻ phản đồ kia có cơ hội dòm ngó. Sương mù trên con đường âm dương này không che giấu được chúng bao lâu nữa.”
Ánh mắt Tiểu Vương cũng trở nên ngưng trọng: “Ta đoán được nên mới vội đến bên cạnh Tam Tam. Đám phản đồ đó chắc chắn sẽ đi tìm nàng.”
“Không chỉ là chúng, quỷ vương còn non nớt chính là món đại bổ cho đám lão quỷ kia. Bọn chúng đều sẽ lũ lượt kéo đến vì nàng.”
“Không tránh được đâu.” Giọng Huyết Y Nương Nương âm u: “Những kẻ muốn nuốt chửng vương của ta cuối cùng sẽ bị vương của ta nuốt chửng. Đối với nàng, chúng há chẳng phải là món bồi bổ tuyệt vời nhất sao…”
Trong mắt Tiểu Vương lóe lên một tia gian xảo, nó l**m l**m mép: “Hồn phách của kẻ ác quả thật không bổ bằng mấy lão quỷ kia.”
“Ngươi nên về đi.” Huyết Y Nương Nương nói. “Gần đây đừng để nàng vào con đường âm dương nữa. Chỉ cần không vào đây, đám phản đồ đó tạm thời không tìm được nàng. Ta sẽ cố gắng duy trì trận sương mù trên đường.”
“Ta đã lén lừa Tam Tam một lần rồi…” Tiểu Vương lẩm bẩm: “Đợi nàng phát hiện ra chắc chắn sẽ đánh ta, thật phiền chết đi được…”
Dòng chữ hiện lên trên con dao chặt xương:
—— Chỉ sợ không phải là đánh ngươi, mà là thịt ngươi?
Tiểu Vương lại nhe răng, liếc một cái khinh bỉ.
“Ta nói trước, tiểu tử họ Yến kia rõ ràng là nhớ rất rõ chuyện năm xưa, lại còn ra mặt ngấm ngầm muốn Tam Tam nhớ lại hắn.” Tiểu Vương âm trầm nói: “Tiểu tử đó đúng là rắc rối. Cây nhân quả trước khi chết có phải đã giở trò gì không, rõ ràng mọi nhân quả liên quan đến thôn Hoàng Tuyền đã bị cắt đứt, sao chỉ riêng hắn lại không?”
“Tiểu tử đó như cái sàng vậy, cứ thỉnh thoảng lại tuồn cho Tam Tam chút chuyện. Mấy cái chuyện vặt vãnh hồi nhỏ của hắn với Tam Tam có gì đáng để nàng nhớ lại chứ? Đồ mặt trắng thối tha không biết xấu hổ, cậy có cái mặt đẹp mà đi lừa gạt tiểu cô nương!”
Tiểu Vương lẩm bẩm chửi rủa không ngớt.
Huyết Y Nương Nương day day mi tâm.
Tam Tam sẽ nhớ lại chuyện xưa vốn là có nguyên do. Không thôn cố tình muốn xóa đi ký ức của nàng và Yến Độ, mà bởi vì trong đoạn ký ức đó…ẩn giấu một chiếc chìa khóa.
Một khi chiếc chìa khóa đó được tìm thấy, sự tồn tại của Tam Thất sẽ không thể che giấu được nữa.
Sự tồn tại của nàng vốn là một tia sáng le lói.
Có “người” khao khát nó, cũng có “người” muốn tiêu diệt nó!
“Chúng ta phải làm hắn im lặng.” Huyết Y Nương Nương lên tiếng.
Tiểu Vương liếc bà ta một cái: “Ngươi muốn đi tìm hắn sao? Đừng mơ, Tam Tam bảo vệ hắn như bảo vệ nhi tử mình vậy, cẩn thận huyết y của ngươi bị đâm cho thành cái sàng đấy.”
“Vả lại, với sự ràng buộc còn sót lại của cây nhân quả, không ai trong chúng ta có thể mở miệng.”
Huyết Y Nương Nương không muốn nói nhảm với nó nữa, đầu óc chó vốn đã ngu, nói thêm cũng không khiến nó thông minh hơn.
Tiểu Vương cũng thấy chán, nó lắc lắc đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chuyện của thôn không giấu được bao lâu, sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát hiện…” Giọng Tiểu Vương ngày càng nhỏ: “Mọi người đều chết cả rồi.”
Huyết Y Nương Nương đứng tại chỗ, giọng nói vang vọng trong từ đường: “Chúng ta đã chết từ lâu rồi, không phải sao?”
“U minh sụp đổ, địa phủ tan hoang.”
“Ngươi và ta đều là…cô hồn dã quỷ…”
“Chỉ có nàng mới là nơi duy nhất chúng ta thuộc về…”