- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, trái tim của Thẩm Kỳ Nhiên treo lơ lửng cả buổi trưa rốt cuộc cũng có thể yên tâm bỏ lại vào bụng.
Tuy trong suốt bữa ăn cứ tự đào hố chờ chết ở chỗ Thiệu Hành, nhưng chí ít thì bữa cơm này cũng giúp tỉ lệ sống sót của cậu tăng thêm 1% rồi chứ? Nghĩ tới đây cậu tự nhiên còn thấy hơi xúc động.
Rồi ngay sau đó cậu lại bị thực tế phũ phàng vả vào mặt.
Khi mọi người đã buông dao nĩa, lão phu nhân dùng khăn ướt lau khô tay, lấy từ trong người ra một chiếc bao lì xì màu vàng óng ánh, cười tươi rói đẩy tới trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên.
“Nhiên Nhiên à, đây là chút lòng thành của chúng ta, bên trong có ba trăm ngàn, con cứ thoải mái dùng nhé. Bây giờ chúng ta đều là người một nhà rồi, đừng khách sáo làm gì.”
Tân hôn phu phu ngày đầu về nhà chồng, việc nhà trai lì xì là lẽ thường. Nhưng bình thường chỉ là tượng trưng, khoảng mười vạn tinh tệ là đủ ý nghĩa. Thế mà sau một bữa ăn thì lão phu nhân đã quá mức hài lòng với Thẩm Kỳ Nhiên, liền tức thì tăng lên ba mươi vạn, bà tin rằng cậu nhất định sẽ rất vui.
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Quy tắc không được tự đào hố số 3: Tuyệt đối không được nhận bất kỳ vật gì của nhà họ Thiệu, dù chỉ là một cây kim sợi chỉ. Hôm nay mà cầm một chút, ngày mai Thiệu Hành sẽ lột da moi xương cậu gấp mười lần!
Thẩm Kỳ Nhiên run rẩy: “Không, không, không đâu." Cậu vội vàng đẩy chiếc bao lì xì trở lại, mặt trắng bệch như tờ giấy: “Số tiền này con không thể nhận, con…”
“Khách sáo gì chứ.” Lão phu nhân cắt ngang lời cậu, một lần nữa đẩy chiếc bao lì xì về phía trước, nụ cười hiền hậu đến cực độ: “Mau nhận lấy đi, đây chỉ là quà gặp mặt thôi, sau này còn sẽ cho con những món lớn hơn nữa cơ.”
Sau này…? Mà còn lớn hơn nữa?
Báo động tử vong cấp siêu cao sắp kích hoạt bản đầy đủ!
“Thật sự không cần đâu ạ!” Thẩm Kỳ Nhiên tràn đầy bản năng cầu sống, liều mạng mà giãy giụa: “Con tiêu tiền cũng đủ rồi, thật sự không cần…”
“Đứa nhỏ này sao mà khách sáo thế, nếu con còn không nhận thì ta sẽ giận đấy, mau nhận đi.”
Một người thì nhất quyết cho, một người thì nhất quyết không nhận, hai bên giằng co căng đến mức như sắp đánh nhau đến nơi.
“Được rồi.” Thiệu Hành buông khăn giấy đang lau khóe miệng, lười biếng liếc Thẩm Kỳ Nhiên một cái: “Bảo cậu nhận thì cậu cứ nhận đi.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Vậy là cậu đành phải ngậm ngùi nhận lấy.
Tỉ lệ sống sót vừa nâng lên 1% kia, nay lại mọc cánh mà bay đi… bay đi… bay mất tiêu rồi…
Chìm trong không khí tang thương, Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn không hay biết người đàn ông ngồi bên cạnh đã lặng lẽ liếc cậu một cái. Trong ánh mắt lạnh nhạt hiện lên một tia nghi hoặc mơ hồ, nhưng rất nhanh lại trở về bình tĩnh, như sóng nhỏ tan biến giữa mặt hồ đen sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.
Tiệc gia đình kết thúc, Thiệu Hành vào thư phòng bàn chuyện với cha, còn Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao kéo Thẩm Kỳ Nhiên ngồi trong phòng khách trò chuyện.
Được một lúc thì lão phu nhân có việc phải rời đi, Thiệu Dao liền nháy mắt ra hiệu với chồng. Chồng cô lập tức hiểu ý mà bế con gái nhỏ ra hoa viên chơi, để lại một mình Thiệu Dao và Thẩm Kỳ Nhiên trong phòng khách.
“Tiểu Nhiên à~” Dù trong phòng chỉ còn hai người, Thiệu Dao vẫn ghé sát vào tai cậu, hạ giọng, thần thần bí bí hỏi: “Tối qua hai đứa thế nào rồi hả?”
Thẩm Kỳ Nhiên chưa kịp hiểu: “Cái gì mà thế nào ạ?”
“Thì là cái đó đó, cái đó~” Thiệu Dao vung tay múa chân mô tả, còn nháy mắt liên tục, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Tuy là bị thương ở chân, nhưng bác sĩ nói không ảnh hưởng đến chuyện kia đâu nhé. Em trai chị hôm qua thể hiện có ổn không? Hai đứa chuyện ấy có hòa hợp không hả?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
A??
Thẩm Kỳ Nhiên choáng váng.
Ở thế giới ban đầu của cậu thì hôn nhân đồng giới đã hợp pháp từ lâu, nên sau khi xuyên thư đến đây cậu cũng tạm coi như là thích nghi ổn với thế giới quan ở chốn này.
Nhưng bị người ta đột ngột hỏi thẳng một vấn đề sâu xa như thế thì cậu thật sự không ngờ tới, lại hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần gì, lập tức rơi vào trạng thái chết máy ngay tại chỗ.
“Không phải chứ?” Thấy vẻ mặt Thẩm Kỳ Nhiên như kiểu khó mở lời, Thiệu Dao sững người, lập tức căng thẳng: “Nó không được à?”
Không phải Thiệu Dao quá tò mò nhiều chuyện, mà là sau khi Thiệu Hành bị liệt hai chân, tuy bác sĩ bảo chuyện đó không bị ảnh hưởng gì nhưng trong lòng người nhà thì vẫn cứ lo lắng.
Cám dỗ xoay xung quanh giới thượng lưu như họ nhiều tới đếm không xuể, nếu một phía không được thỏa mãn thì chuyện như quay đầu nuôi vài ba tình nhân là chuyện chẳng hiếm hoi gì.
Hiện giờ thân thể Thiệu Hành vốn đã có khiếm khuyết, nếu ngay cả khoản đó cũng có vấn đề, thì dù bây giờ Thẩm Kỳ Nhiên có một lòng một dạ với em trai cô, nhưng sống lâu ngày rồi ai biết tương lai sẽ thế nào?
“Không có, không có đâu!” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng đính chính, cậu nào dám đội cái mũ kiểu này cho Thiệu Hành, cậu còn đang sợ sau này phải chết không toàn thây ấy chứ: “Anh ấy… anh ấy được!”
Thật ra cậu cũng không biết Thiệu Hành trong khoản đó có được không, dù gì trong nội dung cốt truyện cậu có thể xem cũng chỉ đến đoạn mình chết queo là hết, sau khi vai chính thế như cậu bị đá bay rồi, Thiệu Hành có lấy ai khác không thì cậu cũng chẳng rõ.
Nhưng theo logic truyện trọng sinh kiểu sảng văn thì nam chính gần như đã được mặc định là một đêm bảy lần, hơn nữa người ta tên là Thiệu Hành, hắn không được (hành) thì ai được!
“Thật không đấy?” Thiệu Dao mặt mày nghiêm túc: “Tiểu Nhiên, em ngàn vạn lần đừng tự gây áp lực cho mình, nếu thấy không ổn chỗ nào thì nhất định phải nói ra.”
“… Không áp lực.” Thẩm Kỳ Nhiên khô khan đáp: “Rất, rất hài lòng.”
Trong lòng Thiệu Dao chợt trầm xuống.
Không phải cô không tin Thiệu Hành, nhưng người từng trải đều hiểu cả, nếu thật sự hài lòng thì phản ứng phải là thẹn thùng hay hí hửng gì đó, chứ đâu có kiểu gượng gạo, máy móc như đang trả lời kiểm tra thế này.
Ý thức được vấn đề có vẻ nghiêm trọng, Thiệu Dao trầm mặc một lát, nói Thẩm Kỳ Nhiên chờ mình một chút rồi rời đi. Khi quay lại thì trong tay cô đã có thêm một cái hộp nhỏ, cô rất trịnh trọng đưa cho Thẩm Kỳ Nhiên, dặn dò:
“Cái này được đánh giá rất tốt, uống vào là được, tối nay cho A Hành dùng thử một lần xem sao.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Thẩm Kỳ Nhiên nghi hoặc mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là mấy viên thuốc nhỏ màu hồng nhạt. Cậu tiện tay rút tờ hướng dẫn sử dụng ra xem lướt qua, vài giây sau thì mặt lập tức đỏ bừng đến mức như sắp nổ tung.
Đây chẳng phải là weige phiên bản tinh tế sao? Nếu để Thiệu Hành phát hiện, có khi còn hái đầu cậu xuống ngay tại chỗ cũng nên!
Mặt đỏ tai nóng, Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng trả lại cái hộp thuốc, nhưng chưa kịp nói gì thì Thiệu Hành cùng ông cụ Thiệu đã quay lại phòng khách. Cậu giật mình, tay run lên một cái, Thiệu Dao liền nhanh tay lẹ mắt nhét luôn cái hộp thuốc vào túi áo cậu.
“Nhất định phải dùng đó nha.” Thiệu Dao dùng khẩu hình nhấn mạnh với cậu, còn nở nụ cười rạng rỡ đầy cổ vũ: “Cố lên!”
“…”
Cảm ơn chị, chị cứ yên tâm đi. Có chết em cũng không dùng!
Sau khi cả nhà quay lại phòng khách không lâu, Thiệu Hành và Thẩm Kỳ Nhiên liền cáo từ ra về.
Trong túi nhét cái thứ đáng sợ như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên đi đứng cũng lệch lệch, vừa lên xe đã co rút vào một góc. Thiệu Hành tất nhiên không chen vào góc, liếc nhìn cậu một cái rồi mặt không biểu cảm mà ngồi vào phía trước.
Cả quãng đường không ai nói câu nào.
Về đến biệt thự thì dì Mai không có ở nhà, Thiệu Hành đi thẳng lên thư phòng trên lầu, Thẩm Kỳ Nhiên cũng nhanh chóng trở về phòng mình.