- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Khi Thẩm Kỳ Nhiên trở về dinh thự thì trời đã tối.
Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao quá nhiệt tình, giữ cậu lại đi dạo trong trung tâm thương mại rất lâu. Khi bước vào cửa, trong tay Thẩm Kỳ Nhiên xách theo đầy túi lớn túi nhỏ. Dì Mai ra đón thì giúp cậu nhận lấy túi xách, đưa dép lê, sau đó còn mang đến một ly trà nóng khi cậu vào phòng khách.
“Cảm ơn dì, dì Mai.” Thẩm Kỳ Nhiên rất quý dì Mai, người phụ nữ hiền hậu và đảm đang này luôn khiến cậu nhớ đến người mẹ đã mất sớm của mình. Cậu lấy một chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ ra từ trong túi, mỉm cười đưa qua: “Đây là món quà nhỏ tôi mua tặng cho dì.”
Dì Mai vừa bất ngờ vừa cảm động, vội vàng lau khô tay rồi nhận lấy: “Cảm ơn thiếu phu nhân, cậu thật có lòng.”
Trong số các giúp việc trong nhà, dì Mai cũng có mối quan hệ khép kín với những người khác. Trước đây bà từng nghe mấy người giúp việc nhà họ Thẩm kể rằng Thẩm Kỳ Nhiên tính tình không tốt, đối xử lạnh nhạt với người hầu.
Nhưng giờ gặp mặt mới biết, toàn là nói bậy bạ! Đúng là người hiền thì hay bị hiểu lầm. Thẩm thiếu gia rõ ràng là người rất tốt, sao lại có nhiều lời đồn thất thiệt và quá đáng đến thế?
Thật đáng giận mà!
Thẩm Kỳ Nhiên uống ngụm trà nóng, khẽ liếc mắt lên tầng: “Thiệu Hành đã về chưa ạ?”
“Về rồi, thiếu gia đang ở thư phòng trên lầu.” Dì Mai đáp: “Cần tôi gọi cậu ấy xuống không?”
“Không cần, không cần đâu.” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng xua tay: “Đừng làm phiền anh ấy, lát nữa tôi lên.”
Uống xong trà, cơ thể cũng ấm lên. Thẩm Kỳ Nhiên nhờ dì Mai đem những túi đồ còn lại cất vào phòng chứa đồ ở tầng một, còn mình thì xách theo một túi nhỏ lên lầu.
Thư phòng của Thiệu Hành nằm ở cuối hành lang tầng hai. Thẩm Kỳ Nhiên bước đi nhẹ nhàng đến cửa thư phòng, bên trong yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cậu không dám làm phiền Thiệu Hành đang làm việc, liền nhẹ nhàng treo chiếc túi nhỏ lên tay nắm cửa thư phòng.
Hôm nay đã nhận ân tình lớn từ Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao, dĩ nhiên phải biểu lộ chút lòng thành với con trai nhà người ta.
Dù rằng có thể Thiệu Hành sẽ thẳng tay ném quà của cậu vào thùng rác, thì quà vẫn phải tặng, đó là phép lịch sự cơ bản.
Tặng quà xong, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng mà vui vẻ trở về phòng. Không lâu sau khi cậu rời đi, cánh cửa thư phòng đột nhiên lặng lẽ mở ra.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn liếc nhìn hành lang trống vắng, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi nhỏ treo ở tay nắm cửa.
Hắn lặng lẽ nhìn một lúc, rồi đưa tay gỡ chiếc túi xuống. Chiếc túi rất nhẹ, bên trong là một chiếc hộp nhỏ màu đen được chế tác tinh xảo. Thiệu Hành mở ra, phát hiện đó là một đôi khuy măng sét màu vàng nhạt.
Đôi khuy măng sét được làm thủ công rất hoàn hảo, chất liệu cũng được chọn lựa kỹ càng. Khi nghiêng nhẹ ở một góc độ, bề mặt khuy lấp lánh ánh sáng rực rỡ, dưới ánh đèn trông thật đẹp đẽ và lộng lẫy, khiến Thiệu Hành bất giác nghĩ đến đôi mắt của người kia.
Hôm nay trong phòng thay đồ, khi người đó cười rộ lên, đôi mắt màu hổ phách cũng sáng ngời như thế này, phản chiếu ánh đèn dịu dàng trong nhà, như thể chứa đựng cả ánh sao.
Nhưng khi nhìn chăm chú vào những vết thương trên người hắn, đôi mắt ấy lại tĩnh lặng đến mức kỳ lạ, khiến người ta hoàn toàn không thể đoán được trong lòng cậu đang nghĩ gì.
Căn phòng yên ắng hồi lâu, Thiệu Hành bất ngờ giơ tay về phía thùng rác, đôi khuy măng sét tinh xảo vẽ nên hai đường cong màu vàng kim trong không trung. Nhưng ngay khoảnh khắc chúng sắp rơi vào thùng rác thì đột ngột dừng lại, tựa như bất chấp quy luật rơi tự do.
Sau vài giây lơ lửng, đôi khuy khẽ rung rinh rồi từ từ bay ngược trở lại tay Thiệu Hành.
Người đàn ông nhắm mắt lại, siết chặt đôi tay đang nắm lấy khuy măng sét, giữa hai hàng lông mày xuất hiện nếp nhăn, dường như có chút phiền muộn cùng với tâm tư rối bời. Có lẽ là trước khi kết luận điều gì, hắn nên hiểu thêm một chút về người kia.
Bằng một cách khác.
Trên nền đất dưới chân Thiệu Hành, bỗng mơ hồ xuất hiện một cái bóng nhỏ.
Những ngón tay thon dài uyển chuyển khẽ vẽ trong không trung, cái bóng đó cũng theo đó mà biến hóa. Khi hình dạng của nó đã ổn định thì Thiệu Hành búng tay một cái, cái bóng dần trở nên rõ nét, cuối cùng hiện ra hình dáng chân thực là một con mèo đen thanh nhã và xinh đẹp.
Đây là khả năng chỉ người có tinh thần lực cấp SSS mới có thể làm được, đó là dùng chính tinh thần lực của mình để tạo ra một vật sống có thể hiện hóa rõ ràng.
Đối phương chính là phân thân của bản thể, có thể chia sẻ thị giác, thính giác và xúc giác, đồng thời cũng có thể được điều khiển như một con rối.
Tất nhiên là nếu tạm thời buông lỏng sự điều khiển, phân thân này cũng có thể tự hoạt động, hành vi của nó sẽ phản ánh sở thích và bản năng của chủ nhân.
Cửa sổ thư phòng bị một lực lượng vô hình nhẹ nhàng đẩy mở. Mèo đen ngẩng đầu nhỏ, khẽ vẫy chiếc đuôi mềm mại về phía hắn, sau đó linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Sau khi Thẩm Kỳ Nhiên tắm rửa thay đồ xong liền ngồi vào bàn làm việc với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Cậu cẩn thận trải một xấp hóa đơn ra bàn, đây đều là phiếu chi tiêu trong ngày hôm nay do Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao đứng ra chi trả, bị cậu cố gắng thu thập từng cái về tay mình.
Trong đó, phần lớn số tiền đều đã được tiêu cho cậu. Và cũng chính là khoản tiền mà sau này cậu muốn hoàn trả lại cho nhà họ Thiệu.
Thẩm Kỳ Nhiên thành kính cầu nguyện một chút, sau đó mở thiết bị tính toán thông minh ra, căng thẳng cầm tờ hóa đơn đầu tiên lên.
Hơn mười phút sau.
Cậu nhìn chằm chằm vào con số tổng cộng được tính ra, không cam lòng lại đếm từng con số thêm một lần nữa, đồng tử chấn động dữ dội.
Một mình cậu mà lại có thể tiêu nhiều như vậy sao?! Cái gì thế này, nhiều thật đấy! Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình là Tì Hưu chuyển thế sao?!
Hỏi chính là tuyệt vọng, hỏi chính là hối hận, hỏi chính là... cậu thật sự không nên chạy đến trung tâm thương mại Thánh Đế Lan để trả hàng.
Thật tuyệt vời. Đừng nói đến tích góp tiền để chạy trốn, cậu đây cho dù có ở lại Thiệu gia làm việc cả đời thì e rằng cũng không gượng dậy nổi. Còn có thể sống yên ổn được nữa không chứ!
Thẩm Kỳ Nhiên đau khổ đập đầu “ bốp bốp” lên mặt bàn, sau đó gục luôn xuống, nằm bẹp thành một cái bánh Nhiên Nhiên, mặt mũi đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Ngay lúc này, Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu ngẩng đầu, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn thấy một con mèo đen nhỏ đang nằm phục bên ngoài lớp kính.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thấy một con mèo xinh đẹp và đáng yêu như vậy. Bộ lông đen nhánh mượt mà, đôi mắt tròn màu vàng kim, đôi tai nhỏ cũng khẽ động đậy, chiếc đuôi xù xù quét qua quét lại, nhìn qua đã thấy cực kỳ thoải mái.
Chỉ là, vì sao cậu lại thấy trên mặt con mèo này có vẻ như đang nói “ Ngươi là đồ ngốc à” vậy?
Không không không, nhất định là ảo giác. Mèo con đáng yêu thế này, sao có thể lộ ra biểu cảm ghét bỏ chứ. Nó chắc chắn là đang cầu xin mình nhanh chóng nhận nuôi nó đây mà!
Thẩm Kỳ Nhiên khôi phục sinh khí chỉ trong một giây, vui vẻ chạy tới mở cửa sổ.
Mèo đen “meo” một tiếng đầy cao ngạo, linh hoạt né khỏi tay cậu rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng.
Trên cổ nó không có đeo thẻ tên, nhưng nhìn bộ lông bóng mượt như vậy thì chắc chắn không phải mèo hoang, mà là mèo nhà được chăm sóc kỹ lưỡng.
Có điều cảnh giác của nó còn hơn cả mèo hoang. Mấy lần cậu muốn ôm đều bị nó né tránh một cách điêu luyện.