- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Nhưng cậu cũng không đủ tự tin để phản bác, dù sao bản thân đúng là vừa gây ra một trận náo loạn lớn, thật sự rất mất mặt.
Chờ Thiệu Hành vào phòng tắm rồi Thẩm Kỳ Nhiên cũng vội vàng rời khỏi giường, nhanh chóng quay về phòng mình. Sau một hồi rửa mặt sạch sẽ, chuyện xấu hổ tối qua như thể trôi theo dòng nước trong bồn rửa. Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy mình lại được sống tiếp rồi.
Thay đồ xong thì tinh thần cũng phấn chấn hơn, cậu xuống lầu ăn sáng. Vừa bước đến tầng một, cửa thang máy cạnh cầu thang phát ra một tiếng "đinh", Thiệu Hành ngồi xe lăn từ trong đi ra, hai người đúng lúc chạm mắt nhau.
Hôm nay nghỉ phép, Thiệu Hành không mặc quân phục mà chỉ diện đồ thường mặc ở nhà. Dáng người hắn rất đẹp, trời sinh như thể để làm người mẫu, cơ ngực rắn chắc khiến bộ đồ đơn giản cũng lộ rõ đường nét khỏe khoắn, bờ vai rộng, cánh tay rắn rỏi, vừa toát lên sức mạnh nam tính vừa đầy tính thẩm mỹ.
Khi mới tỉnh dậy Thẩm Kỳ Nhiên còn chưa cảm thấy gì, nhưng hiện tại vừa đối diện ánh mắt với Thiệu Hành, cậu lại bất giác nhớ tới cảnh "cùng giường chung gối" tối qua, hai vành tai bất chợt nóng bừng, vội vã né tránh ánh nhìn của hắn.
Thế nhưng Thiệu Hành từ đầu tới cuối vẫn nhìn cậu chằm chằm. Đến tận khi hai người cùng đi vào phòng ăn, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn có cảm giác ánh mắt của đối phương cứ dán trên người mình.
“Thiệu thiếu gia, thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.” Dì Mai tươi cười niềm nở chào hỏi hai người. Hôm nay Thiệu Hành dậy có hơi muộn, nhưng dì Mai rất hiểu chuyện mà không hỏi han gì, nhanh chóng bưng bữa sáng nóng hổi ra bàn.
Thẩm Kỳ Nhiên vừa mới ngồi xuống thì đột nhiên "Ai da" một tiếng, còn rít lên vì đau.
Dì Mai giật mình: “Thiếu phu nhân, có sao không?”
“Không sao, không sao.” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng dịch người ra sau một chút, nhưng vừa động lại đau đến mức cả người bật lên.
“Chỉ là… chỉ là lưng hơi đau chút thôi.” Chắc là tối qua trong lúc hỗn loạn, bị đồ đạc trong phòng Thiệu Hành va vào bầm tím, lúc đó không để ý, giờ ngồi dựa lưng vào ghế mới thấy đau.
“Đau lưng á?” Dì Mai kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Thẩm Kỳ Nhiên ngồi nghiêng nghiêng, thậm chí còn không dám ngồi hẳn lên ghế, trong đầu bà liền nảy ra một suy đoán, lập tức hiểu rõ trong lòng.
“Lần sau nhớ chú ý một chút nhé.” Dì Mai liếc nhìn Thiệu Hành đầy hàm ý sâu xa, rồi lại dịu dàng quay sang Thẩm Kỳ Nhiên:
“Thiếu phu nhân, hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt. Buổi trưa tôi sẽ nấu chút canh bổ cho cậu, sẽ mau khỏe thôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Đau lưng đau cũng có thể chữa bằng cách ăn canh bổ sao? Lần đầu tiên cậu nghe thấy chuyện này đó.
Giống như mọi lần, Thiệu Hành ăn xong rất nhanh. Nhưng lần này hắn không rời đi ngay mà kiên nhẫn chờ Thẩm Kỳ Nhiên ăn xong, sau đó mới cùng cậu rời khỏi phòng ăn.
Lúc hai người đi về hướng cầu thang, Thiệu Hành đột nhiên lên tiếng hỏi: “Lưng cậu đau chỗ nào?”
Thẩm Kỳ Nhiên đoán Thiệu Hành chắc có chuyện nghiêm túc cần nói với mình, nhưng không ngờ đối phương lại hỏi điều này.
Cậu vội đưa tay ra sau lưng mò mò vài chỗ, mặt lập tức nhăn lại vì đau.
“... Hình như chỗ nào cũng đau hết.”
Thiệu Hành thấp giọng "Ừ" một tiếng, rồi khi đi vào thang máy thì khẽ để lại một câu nhẹ bẫng: “Lát nữa ta sẽ đến tìm cậu.”
“Ờ… Hả?”
“Ta bôi thuốc cho cậu.”
Thẩm Kỳ Nhiên nghi ngờ nghiêm trọng rằng mình vừa nghe nhầm. Nhưng cửa thang máy đã đóng lại, cho đến khi con số trên màn hình hiển thị chuyển thành "2", cùng với tiếng xe lăn lăn bánh vang lên từ tầng trên, cậu mới dần hoàn hồn lại từ cơn chấn động.
Bôi thuốc? Ý của Thiệu Hành là... thật sự định bôi thuốc trị thương lên lưng cho cậu sao?
Chẳng lẽ cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ?
Thẩm Kỳ Nhiên bàng hoàng đứng ngây người ở tầng 2 một lúc, sau khi quay về phòng ngủ liền lập tức dùng nước lạnh rửa mặt.
Trong phòng, cậu đứng ngồi không yên đợi suốt nửa tiếng mà vẫn không nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc này mới dần yên tâm lại.
Cậu thầm nghĩ, đúng là vậy mà, Thiệu ma vương có phát điên cũng không thể chủ động bôi thuốc cho kẻ thù của mình, chắc chắn là cậu đã nghe nhầm rồi.
Chín giờ là thời gian bắt đầu lớp dạy làm bánh ngọt, giờ đã là tám giờ năm mươi. Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng chuẩn bị, tranh thủ thời gian ra khỏi phòng, định vào bếp để phát livestream.
Cậu vừa đi tới cửa thang lầu thì cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra. Thiệu Hành ngồi trên xe lăn xuất hiện, trên đệm còn để mấy lọ thuốc nhỏ.
"Cậu định đi đâu?" Thấy Thẩm Kỳ Nhiên có vẻ định xuống lầu, hắn nhíu mày hỏi.
Ánh mắt đối phương sắc lạnh quá mức khiến Thẩm Kỳ Nhiên bất giác khẩn trương: “ Tôi... tôi chuẩn bị lên lớp dạy làm bánh ngọt, chín giờ bắt đầu rồi.”
Nam nhân nhíu mày càng chặt, không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, rồi nói: “Lùi giờ học lại, giờ quay về phòng đi.”
"Sao phải..." Thẩm Kỳ Nhiên vừa mới nói được nửa câu, đã thấy đối phương điều khiển xe lăn đến trước cửa phòng mình.
Cậu bất ngờ phát hiện ra suy đoán ban nãy của mình, lại có khả năng sẽ thành sự thật. Thật sự khó mà tin nổi.
“Anh... anh thực sự muốn bôi thuốc cho tôi à?”
Thiệu Hành nhìn cậu bằng ánh mắt như thể đang nói: “Cậu hỏi thừa quá rồi đấy.”
"Không cần đâu! Chỉ là bị bầm chút thôi, để vậy cũng sẽ tự khỏi mà." Thẩm Kỳ Nhiên cuống quýt nói: “Hoặc là... anh cứ đưa thuốc cho tôi , tôi tự làm...”
"Vào đi." Thiệu Hành cắt ngang lời cậu, ngón tay khẽ chỉ một cái, cửa phòng cũng tiện tay bị đẩy mở.
"Lên giường." Hắn lạnh nhạt chỉ tay vào trong phòng.
“...”
“Đừng để ta phải nhắc lại lần nữa.”
“...”
Vài phút sau, Thẩm Kỳ Nhiên ngoan ngoãn bò lên giường.
Không ai có thể chịu đựng được cái ánh nhìn như muốn lấy mạng người của Thiệu ma vương quá hai hiệp, Thẩm Kỳ Nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong lòng cậu vẫn thấy chuyện này rất bất thường, Thiệu ma vương sao có thể tự dưng lại tốt bụng muốn bôi thuốc cho cậu chứ?
Phải nên nhân cơ hội này để đánh cậu một trận cho hả giận mới đúng bản chất hắn.
Trong khi rửa sạch tay bằng nước ấm, Thiệu Hành vừa mở nắp lọ thuốc, vừa ra lệnh: “Cởϊ áσ ra.”
Thẩm Kỳ Nhiên run rẩy cởϊ áσ ra, Thiệu Hành nhìn lướt qua tấm lưng trần của thanh niên, động tác trên tay bỗng khựng lại.
Cảnh tượng hôm qua lướt nhanh trong đầu, hắn vốn đã đoán được vài chỗ bị va đập khá mạnh, nhưng không ngờ tình trạng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.
Làn da Thẩm Kỳ Nhiên vốn mềm mịn, chỉ cần dùng một chút lực đã để lại vết đỏ, huống chi là còn bị cả đống đồ vật nặng nề đập vào. Nhìn một lượt thì cả vùng lưng đều là vết bầm tím chằng chịt, trông vô cùng ghê người.
Làm gì có ai lại liều mạng đến gần một người đang có dấu hiệu mất kiểm soát tinh thần lực chứ? Chán sống rồi à?
Đúng là ngốc hết phần thiên hạ.
Cái tên này…
Thiệu Hành cụp mắt xuống, ngón tay lấy một miếng thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên vùng da bị thương. Dù hắn đã cố gắng nhẹ tay hết mức, nhưng vừa chạm vào da thì người nằm trên giường vẫn bật ra một tiếng rên khe khẽ, cả cơ thể cũng căng cứng lại.
Thiệu Hành nói: “Thả lỏng.”
Thẩm Kỳ Nhiên miệng thì đáp, nhưng lưng lại càng căng cứng hơn, cả người run nhẹ từng đợt.
Cạnh giường có đặt một tấm gương lớn, Thiệu Hành hơi ngước mắt lên, có thể thấy rõ biểu cảm của người trên giường ở trong gương.
Đối phương nhăn mày, vẻ mặt đau đớn, dù không phải đang chạm vào chỗ bị thương cũng như đang cố gắng chịu đựng, trông hoàn toàn là một bộ dáng bài xích đến cực điểm.
Cậu đang kháng cự điều gì? Có lẽ là vì đau do thuốc, hoặc cũng có thể... là vì chính người đang bôi thuốc cho mình.
“...”
Dù có kháng cự cũng phải chịu đựng cho ta.
Thiệu Hành mặt không cảm xúc tiếp tục lấy thêm một ít thuốc mỡ, lần này không còn cố kiềm chế lực tay nữa mà tiếp tục thoa lên vùng bầm tím.
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy như có bàn ủi dính lửa lăn qua lưng mình, vừa rát vừa đau, theo phản xạ liền muốn tránh đi, nhưng ngay lập tức đã bị túm cổ chân kéo về.
"Đừng nhúc nhích." Giọng Thiệu Hành lạnh hơn trước ít nhất tám độ.
Quả nhiên là đợi ở đây mà. Thẩm Kỳ Nhiên rưng rưng nghĩ thầm.
Cái này mà gọi là bôi thuốc gì chứ, đây là muốn mạng người thì có!
"Có thể nhẹ chút không?" Cậu đau đến không chịu nổi, quay đầu lại nức nở cầu xin: “Thật sự đau quá... a... Tôi thật sự chịu không nổi nữa...”
Từ góc nhìn của Thiệu Hành, thanh niên nước mắt lưng tròng, đôi mắt ngập nước như phủ một tầng sương mù, lưng trần đầy vết tím xanh xen kẽ, kéo dài đến tận bờ vai và sau cổ trắng nõn mịn màng.
Mỗi lần tay hắn thoa thuốc lên, cậu lại đau đến bật ra từng tiếng nức nở, đôi môi đỏ mọng mấp máy, môi dưới còn thấp thoáng dấu răng nhợt nhạt do bị cắn quá mạnh.
Cảnh tượng này... hình như có gì đó... không ổn lắm.