- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Điện hạ Heather – Nhị hoàng tử của Đế quốc Lehmann – cũng là một trong những người mà Thiệu Hành nghi ngờ đứng sau giật dây mọi chuyện.
Theo như cốt truyện mà Thẩm Kỳ Nhiên từng đọc, Heather quả thực mang địch ý rất sâu sắc với Thiệu Hành. Hai người bất đồng quan điểm, lập trường đối lập như nước với lửa, nhưng không hề có bằng chứng nào chắc chắn cho thấy Heather chính là kẻ đã hại chết Thiệu Hành ở kiếp trước.
Trong mối quan hệ với Thiệu Hành, nguyên chủ không chiếm được lợi thế nên nhanh chóng quay sang quy phục Heather, còn âm thầm nhiều lần cản trở Thiệu Hành.
Trong truyện từng nói nguyên chủ và Heather có quan hệ mập mờ, thậm chí còn cấu kết làm chuyện xấu. Thẩm Kỳ Nhiên thì không rõ giữa hai người này thật sự từng có “tình sử” hay không – nhưng chuyện đó giờ không liên quan gì đến cậu nữa.
Dù không thể thay đổi được thành kiến sâu sắc Thiệu Hành dành cho mình, ít nhất cậu không thể phạm thêm sai lầm như nguyên chủ.
Lấy nguyên tắc “cầu sinh bằng tự cứu” làm đầu, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức nghiêm túc tỏ vẻ đang hồi tưởng rồi khẽ lắc đầu bất đắc dĩ.
“ Tôi từng nói như vậy thật sao?” Cậu cười tự giễu. “ Tôi không còn nhớ rõ nữa. Khi còn trẻ, ai mà không bồng bột? Mấy lời lúc đó, làm sao có thể coi là thật? Tôi nghĩ Nhị hoàng tử điện hạ cũng sẽ hiểu thôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên nói như vậy là có lý. Với địa vị của nguyên chủ trong Thẩm gia, nếu Nhị hoàng tử điện hạ còn quan tâm thì khi rời vương đô đã không tuyệt giao như vậy.
Nếu không, người Thẩm gia nào dám xem thường nguyên chủ đến thế?
Nói thật, cậu còn chưa tính đến chuyện đi giải thích gì với Nhị hoàng tử. Biết đâu sau khi hắn quay về, còn chẳng muốn nhìn thấy mình nữa là khác.
Khẳng Trạch thoáng sững người, rõ ràng không ngờ Thẩm Kỳ Nhiên lại “tuyệt tình” đến vậy. Đang định mở miệng, ánh mắt hắn bất chợt lướt qua phía sau Thẩm Kỳ Nhiên, sau đó lặng lẽ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Thiếu tướng,” Khẳng Trạch nhìn về cái bóng đổ trên tường chưa được ánh đèn rọi tới, khẽ mỉm cười, “Nếu ngài cảm thấy hứng thú với cuộc trò chuyện này, hoàn toàn có thể bước ra trực tiếp. Ẩn mình nghe lén trong góc tối, e là không hợp với phong cách của ngài.”
Ngoài cửa sổ, gió đêm lay động tán lá, phát ra âm thanh xào xạc. Một lúc sau, từ trong bóng tối, một người ngồi xe lăn chậm rãi tiến ra.
Dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng. Khi hai người đối diện, nụ cười trên môi Khẳng Trạch cũng dần thu lại, trong mắt lộ ra vài phần dè chừng.
Thẩm Kỳ Nhiên choáng váng.
Thiệu Hành đến từ lúc nào?
Hắn nghe được bao nhiêu trong đoạn hội thoại lúc nãy?
“ Ta không hứng thú với mấy lời các người nói,” Thiệu Hành hờ hững liếc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên đang sững người, rồi quay sang nhìn Khẳng Trạch bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Nhưng tử tước, nếu ngài muốn ôn chuyện với phu nhân của ta, thì một nơi sáng sủa và ấm áp như phòng yến tiệc sẽ thích hợp hơn cái hành lang âm u lạnh lẽo này, đúng chứ?”
Hai người đối mặt vài giây. Không rõ vì ngại thế lực của vị thiếu tướng trẻ tuổi này hay vì lý do gì khác, Khẳng Trạch cuối cùng chọn cách lùi một bước, mỉm cười gật đầu.
“Ngài nói đúng. Là ta thất lễ.” Hắn thu lại hộp chocolate, nhẹ nhàng hành lễ với cả hai.
“Hai vị cứ tiếp tục. Ta xin cáo lui trước.”
Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi không chút do dự.
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Rút lui nhanh vậy luôn à? Không giải thích gì thêm sao!?
Gió đêm lạnh buốt lùa vào từ cánh cửa sổ đang mở, khiến lòng Thẩm Kỳ Nhiên cũng lạnh theo. Cậu biết mình không nói gì sai, nhưng nghĩ đến quá khứ ong bướm của nguyên chủ, cậu không thể không lo rằng Thiệu Hành sẽ hiểu lầm.
“ Tôi chỉ tình cờ gặp Khẳng Trạch tử tước thôi,” Thẩm Kỳ Nhiên chủ động lên tiếng giải thích, “ Tôi định đi vệ sinh, không ngờ anh ấy lại đứng ngay đây trúng gió.”
Thiệu Hành liếc cậu một cái, giơ tay chỉ hướng ngược lại rồi nhàn nhạt nói: “Toilet ở bên kia.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
“À… cảm ơn, tôi đang định hỏi đường đây.”
“ Cậu không cần giải thích.” Ánh trăng bị mây đen che khuất, ánh sáng trong phòng tối lại. Giọng Thiệu Hành chậm rãi, cảm xúc khó đoán,
“Khẳng Trạch là tâm phúc của điện hạ Heather. Nếu muốn biết tình hình của hắn, tìm Khẳng Trạch là một lựa chọn thông minh.”
Xong đời.
Rốt cuộc vẫn bị hiểu lầm rồi!
“ Tôi thật sự không phải đến để gặp Khẳng Trạch.” Thẩm Kỳ Nhiên biết lần này nhất định phải giải thích rõ ràng. Dù Thiệu Hành và nguyên chủ đời trước không có tình cảm gì, nhưng chuyện Heather đội cho hắn cái "mũ xanh" to như vậy, dù là ai cũng khó mà nuốt trôi.
“ Tôi cũng không quan tâm đến Heather,” Thẩm Kỳ Nhiên nói thẳng, “Hắn có trở lại hay không, khi nào trở lại, chẳng liên quan gì đến ta .”
Mây đen tan dần, ánh trăng lại một lần nữa chiếu xuống, phản chiếu trong đôi mắt đen lạnh lẽo của Thiệu Hành.
“Thẩm Kỳ Nhiên.”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức căng người. Thiệu Hành rất ít khi gọi thẳng tên cậu, mà một khi đã gọi, thì thường là lúc tâm trạng hắn đang rất tệ.
“Tại sao cậu lại chọn ta ?” Hắn hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên sững người.
“ Cậu rõ ràng không cam tâm, cũng không phải bị ép đến đường cùng, vậy vì sao vẫn đồng ý kết hôn với ta ?”
Cậu hơi há miệng, không hiểu vì sao Thiệu Hành lại hỏi một câu như vậy.
— Đối với người từng sống lại như hắn, chẳng phải lẽ ra phải biết rõ câu trả lời từ lâu rồi sao?
Do dự một lúc, Thẩm Kỳ Nhiên cố gắng trả lời theo như lời văn trong nguyên tác.
“ Tôi muốn rời khỏi Thẩm gia.” Cậu đáp, “ Tôi đã chịu đủ ánh mắt khinh thường và lạnh nhạt ở đó rồi. Tôi cần một chỗ dựa, và anh… là lựa chọn tốt nhất.”
Thiệu Hành im lặng một hồi rồi khẽ lắc đầu.
“Vậy thì cậu đã đi một nước cờ sai.” Hắn nói, “Nếu chịu đợi thêm hai tháng nữa, Heather sẽ trở về.”
“……”
Thẩm Kỳ Nhiên bỗng nhận ra mình vừa mắc sai lầm. Cậu không nên vội vàng phủi sạch quan hệ với Heather như thế. Dù sao Thiệu Hành là người đã sống lại, quá khứ từng trải khiến hắn càng tin rằng nguyên chủ và Heather từng có gian tình. Càng giải thích sẽ càng bị nghi ngờ là đang che giấu.
Thay vì phản bác, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, mượn gió đạp sóng.
Trong đầu lóe lên một tia sáng, Thẩm Kỳ Nhiên chớp mắt, nhanh chóng đổi hướng suy nghĩ.
“Nhưng đời không có chữ ‘nếu’.” Cậu tiếp lời Thiệu Hành, “ Tôi đã chờ hắn suốt bốn năm, bặt vô âm tín suốt bốn năm. Nếu hắn còn chút tình nghĩa, tôi đã chẳng sống khổ sở như thế ở Thẩm gia. Cho nên, dù hắn có quay về thì đã sao? Một kẻ bạc tình bạc nghĩa như hắn, tôi còn hy vọng gì nữa?”
Ánh mắt Thiệu Hành khẽ dao động, dường như trong lời nói đó ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác mà hắn không lường trước được.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu, Thẩm Kỳ Nhiên đã bước tới, quỳ một gối xuống ngay trước xe lăn của hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
“ Anh bây giờ là phu quân của tôi – là anh, Thiệu Hành.”
Cậu giơ tay, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh trăng.
“Người thực sự giúp tôi, là anh. Tôi sẽ không lấy oán trả ơn, càng không phản bội. Dù tương lai ra sao, trong thời gian chúng ta còn là vợ chồng, tôi nhất định giữ lời thề kết hôn: trung thành, một lòng, và tuyệt đối không làm gì có lỗi với anh.”
Đây là một lần quy phục đầy mạo hiểm.
Thẩm Kỳ Nhiên hiểu rõ: quá khứ của nguyên chủ là một cái gai sâu trong lòng Thiệu Hành. Dù cậu có thành tâm thế nào cũng sẽ bị xem là giả dối.
Nhưng dù có bị ghét thêm, chỉ cần có một tia hy vọng sống, cậu cũng muốn thử — chứ không thể chỉ ngồi chờ chết.
Thiệu Hành lặng lẽ nhìn người đang quỳ một gối trước mặt mình. Khuôn mặt tuấn tú kia không hề để lộ chút cảm xúc nào.
Thời gian trôi đi trong im lặng, từng phút từng giây như nhỏ giọt, mà lòng Thẩm Kỳ Nhiên cũng dần rơi xuống đáy vực. Đúng lúc cậu bắt đầu tuyệt vọng, đối phương cuối cùng cũng lên tiếng.
“Vậy cậu muốn gì?” Người đàn ông ngồi trên xe lăn hỏi.
“Cậu định lấy thứ gì để trao đổi?”
Cuộc hôn nhân này, vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch dựa trên lợi ích. Cái gọi là "trung thành" nghe thì hay, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một quân cờ dùng để giành lợi thế trên bàn cờ mà thôi.
Thiệu Hành vốn chẳng hứng thú với trò chơi này, nhưng hắn muốn biết, rốt cuộc Thẩm Kỳ Nhiên đang nhắm đến điều gì.
Ở kiếp trước, người kia tham vọng tr*n tr**, theo đuổi quyền lực, địa vị, của cải… tất cả đều không nằm ngoài những thứ đó.
Thế nhưng hiện tại, Thiệu Hành lại không dám chắc nữa.
Cuộc trò chuyện giữa Khẳng Trạch và Thẩm Kỳ Nhiên, hắn đã nghe từ đầu tới cuối. Có một câu của Khẳng Trạch khiến hắn ấn tượng sâu sắc:
— Cậu thay đổi nhiều lắm, gần như trở thành một người khác vậy.
Thì ra không chỉ riêng hắn có cảm giác đó.
Một người có thể thay đổi đến vậy sao?
Dung mạo có thể thay đổi, tính cách có thể che giấu, hành vi lời nói có thể được kiểm soát, nhưng tham vọng và d*c v*ng tận sâu trong tâm hồn thì sao?
Nếu đến cả linh hồn, mục tiêu và khát vọng cũng không còn giống nữa… thì người thanh niên trước mặt hắn đây, liệu còn có thể xem là cùng một người với kẻ mà hắn từng hận đến thấu xương hay không?
Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, tự nhận mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho bất kỳ câu trả lời nào.
Thế nhưng, khi nghe thấy câu trả lời của Thẩm Kỳ Nhiên, nét mặt hắn vẫn thoáng ngẩn ra trong khoảnh khắc.
Bởi vì người kia đã nói:
“Điều tôi muốn là… hai năm sau, sau khi ly hôn, anh có thể để tôi rời đi trong yên ổn, tự do.”