- Trang chủ
- Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật
- Chương 261: PN 11
Chương 261: PN 11
Truyện: Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật
Tác giả: Hồng Tâm K
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Vợ ơi, anh cũng dễ thương lắm.”
Thẩm Kỳ Nhiên sững sờ, lập tức quay đầu nhìn Thiệu Hành.
“Anh bảo nó nói thế à?”
“Không có.” Thiệu Hành nhướng mày, hắn nhìn “chính mình” thời trẻ con, vẻ mặt vô cùng vi diệu, “Anh đã nói rồi, đó không phải tinh thần thể của anh, anh không thể điều khiển hành vi của nó. Nhưng tư duy, tình cảm, bao gồm cả ký ức của chúng ta đều là chung. Em là người anh yêu, đương nhiên cũng là người nó yêu, nó có ý muốn gần gũi với em là chuyện bình thường thôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên nghe câu được câu mất, đăm chiêu: “Nói vậy, bản chất của các anh là cùng một người, nhưng ở những trục thời gian khác nhau, nên tính cách sẽ có chút khác biệt? Ha, cái này chẳng phải giống đa nhân cách sao?”
“…Em muốn hiểu như vậy cũng được.”
Thẩm Kỳ Nhiên cúi xuống nhìn “Thiệu Hành ấu tể” trong lòng. Trẻ con ở tuổi này tư duy đều rất đơn thuần, dù có ký ức chung với Thiệu Hành, nhưng cậu bé không thể lĩnh hội những thông tin phức tạp đó, chỉ hành động theo bản năng tình cảm. Thấy Thẩm Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn mình, “Thiệu Hành ấu tể” đột nhiên ngẩng đầu lên, “chụt” một cái hôn lên má Thẩm Kỳ Nhiên.
“Vợ ơi, em rất thích anh.”
Thẩm Kỳ Nhiên sững sờ, mặt lập tức đỏ bừng, trái tim cũng không ngừng đập loạn. Đặc biệt khi đối diện với đôi mắt đen trong veo, thuần khiết đó, cậu càng cảm thấy mình mềm lòng đến mức rối bời.
A a a a, mình lại bị một đứa bé ba tuổi tán tỉnh đến đỏ mặt tía tai! Nó quá biết cách đánh gục người khác!
“Hồi nhỏ anh đã sát gái như vậy rồi sao?” Thẩm Kỳ Nhiên đỏ mặt nhìn Thiệu Hành trưởng thành “Thật không ngờ, anh còn có tiềm chất của cao thủ tình trường đấy.”
“ Em không tán tỉnh anh.” “Thiệu Hành ấu tể” vươn bàn tay nhỏ kéo mặt Thẩm Kỳ Nhiên quay lại, dùng giọng trẻ con non nớt vô cùng nghiêm túc nói “ Em chỉ là thích anh, nên muốn hôn anh thôi.”
“Em thích người nhiều đến mức nào vậy?” Thẩm Kỳ Nhiên cười véo véo cái má bánh bao đáng yêu của đối phương, “Mỗi người em thích, em đều sẽ hôn sao?”
“Thiệu Hành” bé tí suy nghĩ một chút, rồi vươn ngón tay nhỏ, ra vẻ nghiêm chỉnh bắt đầu đếm.
“Ừm, ngoài anh ra, ba ba mẹ mẹ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, còn có chị gái, em đều rất thích.” Cậu bé càng nói càng vui vẻ, cuối cùng thỏa mãn cười rộ lên: “Nhưng em chỉ muốn hôn vợ là anh thôi.” Nói rồi lại ôm mặt Thẩm Kỳ Nhiên “chụt” một cái hôn.
“Em thích anh nhất ạ.”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức tan chảy: “Ô ô ô, anh cũng thích em! Siêu thích em! Thích em nhất! Thích em vô địch vũ trụ!!”
Một lớn một nhỏ hai người ở bên kia tương tác ngọt ngào, Thiệu Hành xem mà khóe mắt giật giật. Ngày thường Thẩm Kỳ Nhiên còn chưa nói nhiều từ “thích” với hắn đến vậy, hôm nay lại chủ động như thế. Mặc dù bản chất đều là chính mình, Thiệu Hành vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn đột nhiên búng tay một cái, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy trống rỗng trong lòng, “Thiệu Hành ấu tể” biến mất.
“A! Sao lại không thấy nữa rồi!”
“Em không phải muốn xem anh hồi nhỏ sao?”
Thiệu Hành ung dung ôm cánh tay, thản nhiên nói : “Đây chẳng phải đã cho em xem rồi à?”
“Không được mà! Em còn chưa xem đủ đâu!”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức chạy đến bên cạnh Thiệu Hành, lấy lòng lay lay tay hắn, “Thiệu Hành anh mau thả tiểu Thiệu Hành ra đi, em muốn chơi với nó mà.”
Thiệu Hành liếc nhìn cậu: “Sao em không chơi với anh?”
Thẩm Kỳ Nhiên sững sờ, nhìn kỹ biểu cảm của Thiệu Hành, dở khóc dở cười.
“Không phải chứ, anh lại ghen với cả chính mình sao?”
Thiệu Hành mặt đơ không nói lời nào.
“Bản chất không phải đều là anh sao?” Thẩm Kỳ Nhiên tiếp tục ra sức thuyết phục :“Em chơi với nó là đang chơi với anh đấy, nếu anh mà không thoải mái, thì ba chúng ta cùng chơi.”
Thiệu Hành từ từ quay đầu lại, cười như không cười nhìn cậu.
“Ba người cùng chơi? Em chắc không?”
Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, nhìn thấy ánh mắt cợt nhả của đối phương, lập tức phản ứng lại, tức giận đấm mạnh một cái vào ngực Thiệu Hành.
“Khỉ thật, Thiệu Hành anh đúng là Đ* c*m th*! Đến cả chính mình cũng không buông tha! b**n th** quá anh ơi!”
“…Rõ ràng là chính em nói ba người cùng chơi mà.”
" Biến! Em không nói chuyện với kẻ b**n th**!”
Thẩm Kỳ Nhiên mặt lạnh không để ý đến Thiệu Hành. Quả nhiên, không lâu sau đối phương liền không chịu nổi, chủ động đến xin lỗi cậu.
“Anh chỉ là đùa em thôi, không có ý gì khác…”
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên vẫn xụ mặt không để ý đến mình, Thiệu Hành đành phải thỏa hiệp nói :“Nếu em muốn xem anh hồi nhỏ, được thôi, anh sẽ cho em xem.”
Thẩm Kỳ Nhiên đổi sắc mặt trong giây lát, lập tức quay đầu vui vẻ hôn hắn một cái: “Tuyệt vời! Biết ngay anh là tốt nhất mà!”
Thiệu Hành: “…”
Sao lại có cảm giác bị lừa gạt thế này. Thiệu Hành bất đắc dĩ xoa xoa giữa trán, vươn tay ra giữa không trung nắm vài cái. Giống như trước, không gian lại một lần nữa xuất hiện, nhưng lần này rất lâu không tan biến, thậm chí còn truyền đến một lực cản, cố gắng đối kháng với sức mạnh bên này. Thiệu Hành nhăn mày, dùng sức nắm lấy. Cuối cùng, một bóng người xuất hiện trong không gian vặn vẹo. Đợi gợn sóng tan đi, người đó hoàn toàn hiện rõ hình dáng.
Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên lập tức đứng hình, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ngay cả Thiệu Hành cũng vô cùng bất ngờ — hiển nhiên, hắn cũng không nghĩ rằng “chính mình” mà hắn tùy tiện triệu hồi tới, lại là phiên bản này.
Người đến mặc quân phục nguyên soái của Đế quốc Lehmann, ngồi thẳng tắp trên xe lăn. Hắn có dung mạo y hệt Thiệu Hành, nhưng sắc mặt lại tái nhợt một cách b*nh h**n, màu môi cũng rất nhạt, giống như người đang bệnh nặng. Ánh mắt người đàn ông lạnh băng, âm u, giữa trán tràn đầy sát khí. Khi hắn nhìn về phía bên này, Thẩm Kỳ Nhiên không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi quen thuộc.
“Anh ấy…” Thẩm Kỳ Nhiên lẩm bẩm, không biết làm sao mà nhìn về phía Thiệu Hành, “Anh ấy chẳng lẽ là…”
“Ừm.” Thiệu Hành chậm rãi gật đầu, đối diện với “chính mình” với vẻ mặt u ám, toàn thân tỏa ra sự căm ghét và hận thù, biểu cảm ngưng trọng.
“Anh ấy là, anh trước khi trọng sinh.”