- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Thẩm Kỳ Nhiên đỡ trán, người này coi cậu là gì? Một thánh mẫu ngốc nghếch hay sao?
“Chuyện anh cưỡng ép em trước đây, em còn chưa nói sẽ tha thứ cho anh.”
Thẩm Kỳ Nhiên tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái
“Nhưng chuyện đó và chuyện này, căn bản là hai chuyện khác nhau. Em chỉ nói cho anh biết kế hoạch và dự định của em sau một năm, nhưng sao anh không hỏi xem, em có kế hoạch gì trong một năm còn lại này?”
Thiệu Hành trong lòng khẽ động, mơ hồ có chút suy đoán: “ Em định…?”
“Một năm còn lại này, em muốn thật tốt phối hợp anh tiến hành cộng hưởng tinh thần lực.”
Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên dừng lại ở đôi chân không cảm giác của Thiệu Hành
“ Em muốn giúp anh thăng cấp tinh thần lực, làm chân anh khỏi bệnh, đây là điều em muốn làm nhất hiện tại.”
Thiệu Hành trầm mặc.
“Nếu trong một năm này, ta vẫn không thể thăng cấp thì sao?” Hắn hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên vốn định nói “Vậy thì em sẽ ở lại lâu hơn một chút, cho đến khi anh có thể thăng cấp thì em mới đi” nhưng đột nhiên nghĩ đến liệu điều này có thể khiến Thiệu Hành tiêu cực lười biếng không chịu thăng cấp không, vì thế lập tức thay đổi giọng điệu.
“Không có nếu” Cậu giống như vị sếp lớn đang đặt ra chỉ tiêu KPI cuối năm, phát ra giọng điệu lạnh lùng vô tình
“Trong một năm này anh nhất định phải thăng cấp, chỉ cho phép thành công không được thất bại!”
Cái vẻ mặt giả vờ nghiêm túc nhưng bên trong yếu đuối của đối phương khiến Thiệu Hành không hiểu sao muốn cười, hắn cười khổ lắc đầu:
“Đến cấp độ của ta , muốn thăng cấp đột phá trong một năm không dễ dàng như vậy.”
“ Em biết.”
Thẩm Kỳ Nhiên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang lập quân lệnh trạng
“Cho nên em sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần em có thể làm được, em sẽ dốc toàn lực phối hợp anh.”
Thiệu Hành cũng không hy vọng Thẩm Kỳ Nhiên vì giúp hắn mà miễn cưỡng bản thân, hắn vốn định nói cậu thật sự không cần thiết như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng, hắn đột nhiên lại nghĩ ra một cách khuyên nhủ hiệu quả hơn.
“Ồ…”
Thiệu Hành cố ý kéo dài giọng, đáy mắt ánh lên vài phần ý cười
“Thật sự cái gì cũng có thể phối hợp sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Chỉ cần có lợi cho anh sớm ngày thăng cấp, đều có thể.”
“Nếu ta yêu cầu mỗi ngày một lần thì sao?”
“……”
Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên biết số lần cộng hưởng tinh thần lực càng nhiều càng tốt, dù trong lòng có chút e ngại, nhưng những lời nói hùng hồn vừa rồi đã thốt ra, cậu cũng không thể đổi ý, chỉ có thể giả vờ trấn định gật đầu.
“Có thể.”
“Nếu tôi yêu cầu tinh thần thể hỗ trợ thì sao?”
“.....”
“Trước đây ta không lừa em .”
Thiệu Hành nghiêm túc nói
“Kết hợp với tinh thần thể, quả thật có lợi cho em thích nghi tốt hơn với tinh thần lực của ta , em hẳn cũng cảm nhận được.”
Điều này Thẩm Kỳ Nhiên đương nhiên cảm nhận rất rõ. Sau lần đó , cậu rõ ràng có thể cảm thấy hiệu quả cộng hưởng tốt hơn hẳn trước đây, bởi vì biển ý thức tinh thần sung sướng, thậm chí ngay cả cảm giác cơ thể cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước.
Nhưng việc nâng cao mức độ cộng hưởng là một chuyện, còn sự kháng cự lý trí lại là chuyện khác. Thẩm Kỳ Nhiên phân vân rất lâu, cuối cùng rất miễn cưỡng gật đầu.
“Cũng, cũng đúng.”
Đến lượt Thiệu Hành sững sờ, bởi vì hắn biết rõ Thẩm Kỳ Nhiên rất mâu thuẫn với việc tinh thần thể tham gia.
Thật ra hắn không hiểu lắm tại sao Thẩm Kỳ Nhiên lại mâu thuẫn đến vậy. Là một người bản xứ trong thế giới này, Thiệu Hành cảm thấy việc dùng tinh thần lực hỗ trợ trong chuyện đó là rất bình thường, giống như khi ăn cơm cần thêm gia vị vậy.
Có người thích vị thanh đạm cố nhiên không cần, nhưng có người lại thích hương vị đậm đà hơn, lựa chọn loại nào cũng không có gì đáng trách.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Thẩm Kỳ Nhiên bình thường không mấy khi sử dụng tinh thần lực, ngay cả khúc nhạc cậu đàn cũng là một con đường âm nhạc phi tinh thần lực do cậu tự khai phá, việc đối phương không thích tinh thần thể tham gia dường như cũng hợp lý.
Chỉ là người trước đây kiên quyết không chịu nhượng bộ, hôm nay lại bày tỏ chấp nhận, Thiệu Hành vừa ngạc nhiên vừa bất lực.
Xem ra đối phương thật sự rất muốn giúp mình đột phá tinh thần lực, nhưng… Thẩm Kỳ Nhiên càng như vậy, Thiệu Hành trong lòng càng cảm thấy hụt hẫng. Hắn đã nợ người này quá nhiều, cũng không muốn thấy cậu lại vì mình mà làm đến mức này.
Như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức nói bổ sung.
“ Em không miễn cưỡng bản thân, chỉ là.....em cảm thấy nếu có ích, nên thử một lần.”
Thiệu Hành nhìn cậu một lúc, đột nhiên nói.
“Nếu muốn hiệu quả tăng cường rõ rệt, e rằng một cái không đủ.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…… Vậy cần mấy cái?”
“Ít nhất cũng phải ba bốn cái chứ.” Thiệu Hành nói một cách nhẹ nhàng.
“Anh chết tiệt…”
Thẩm Kỳ Nhiên suýt nữa thì văng tục, vừa quay đầu, nhìn thấy Thiệu Hành đang nhìn mình cười, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Anh đùa em !”
Cậu tức giận đến mức ném chiếc áo khoác về phía Thiệu Hành, hận không thể đấm thẳng vào người này một trận
“Em đang nói chuyện nghiêm túc, sao anh lại như vậy chứ!”
Cậu tức giận quay đầu bỏ đi, đi được nửa đường thì dừng lại – trước mặt xuất hiện một bức tường không khí, chặn cậu lại không cho cậu ra ngoài.
Thẩm Kỳ Nhiên không quay đầu lại, cứ thế thở phì phò đứng đó, nghe thấy tiếng xe lăn dừng lại bên cạnh mình.
“Xin lỗi.”
Đối phương vẫn còn mang theo nụ cười chưa tan “Ta không ngờ em lại dễ lừa đến vậy.”
Anh trai à, anh đến an ủi người ta hay đến đổ thêm dầu vào lửa vậy?
“Muốn bỏ đi thì ít nhất cũng phải khoác áo vào chứ.”
Đối phương khoác chiếc áo khoác lên vai cậu
“Bên ngoài lạnh đấy .”
Thẩm Kỳ Nhiên vẫn còn thở phì phò, bức tường không khí chặn trước mặt cậu đã biến mất, nhưng cậu ngược lại không muốn đi nữa.
“Anh bảo em đi là em đi sao, thế thì em mất mặt lắm.”
Cậu lẩm bẩm nhỏ giọng, ngón tay vô thức nắm chặt tay áo khoác, “ Em cứ phải ở đây.”
Thiệu Hành “Ồ” một tiếng, dường như cũng không dị nghị.