- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Meo!” Nó còn giận dữ kêu lên một tiếng, âm thanh mềm mại non nớt đến mức làm tim Thẩm Kỳ Nhiên như bị hòa tan.
“Sao vậy?” Thẩm Kỳ Nhiên đi vòng tới trước mặt nó, đưa gói cá khô ra lần nữa: “Là muốn ăn cá khô à?”
Mèo con lại quay đầu đi, kiên quyết không nhìn cậu: “Meo meo!”
“Hử? Ngươi đang muốn nói gì đó sao?”
Mèo con xoay người nhảy lên giường, rồi dùng đôi chân mèo mềm mại vỗ mạnh lên bộ đồ ngủ đặt trên đó: “Meo meo meo!”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn ra, không dám tin mà hỏi lại: “ Ngươi… chẳng lẽ ngươi đang bảo ta mặc đồ ngủ vào sao?”
“Meo!”
“Không sao mà, trong phòng ấm lắm, đừng lo ta sẽ bị cảm.”
“Meo meo meo meo!!”
Thấy bé mèo tức đến mức cả bộ lông đều dựng lên, Thẩm Kỳ Nhiên bật cười.
“Rồi rồi rồi, không trêu ngươi nữa, ta mặc vào liền đây.”
Sau khi cậu mặc xong đồ ngủ vào xong, quả nhiên là ánh mắt của mèo con không còn trốn tránh nữa. Nhưng nó vẫn không chịu lại gần, chỉ loanh quanh trong phòng vài vòng, rồi cuối cùng lại nhảy lên bệ cửa sổ, dùng móng nhỏ gõ nhẹ vào cánh cửa sổ đang đóng.
“Lại đi rồi à?” Thẩm Kỳ Nhiên hơi sững người. Đây đã là lần thứ hai rồi, tới thì không ăn cũng không đòi v**t v*, cũng chẳng làm nũng như mấy con mèo đáng yêu thường thấy, chỉ nghiêm túc đi dạo một vòng rồi lại muốn đi.
Chỗ nào giống mèo hải vương đi gieo tình khắp nơi chứ, càng giống một cô giáo chủ nhiệm mặt lạnh đi kiểm tra phòng học thì đúng hơn…
Mèo khó thì không thể ép ở lại, Thẩm Kỳ Nhiên tất nhiên sẽ không cố giữ nó, chỉ có thể mở cửa sổ ra lần nữa.
Gió đêm se lạnh thổi qua, bầu trời sao lấp lánh, ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên lướt qua mấy ô cửa sổ tối đen bên cạnh, cuối cùng dừng lại vài giây ở cửa sổ phòng làm việc.
Cậu nhìn lịch treo tường trong phòng, lại liếc về phía ô cửa sổ đen như mực kia, bất giác lẩm bẩm: “Đã mười ngày rồi…”
Thiệu Hành đã mười ngày liên tục không về nhà.
Tính sơ qua thời gian, Thẩm Kỳ Nhiên cũng đoán được đối phương đang bận việc gì. Chắc là khóa huấn luyện chữa trị tinh thần lực đã bắt đầu rồi.
Trận chiến khốc liệt năm đó ngoài trừ việc khiến cho cơ thể của Thiệu Hành bị thương tật, mà đến cả tinh thần lực của hắn cũng chịu ảnh hưởng nặng nề.
Tuy hắn nhờ đó mà thức tỉnh tinh thần lực cấp SSS, trở thành nhân vật huyền thoại thứ hai trong lịch sử đế quốc sở hữu năng lực này, nhưng sức mạnh ấy lại quá cuồng bạo, cơ thể hiện tại của hắn thì vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn được.
Trước đó lúc giằng co trong bếp với cậu thì trạng thái của Thiệu Hành từng có khoảnh khắc trông rất bất ổn, Thẩm Kỳ Nhiên đoán rằng đó hẳn là do tinh thần lực suýt nữa mất kiểm soát.
Nghĩ đến trong sách từng nhắc đến quá trình chữa trị tinh thần lực đầy đau đớn và gian nan của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên không khỏi cau mày rồi khẽ thở dài.
Khi dòng suy nghĩ còn đang miên man, bên tay cậu đột nhiên bị thứ gì đó mềm mềm nhẹ nhàng lướt qua. Thẩm Kỳ Nhiên theo phản xạ cúi đầu nhìn, liền thấy bé mèo đen vừa như không có chuyện gì thu lại cái đuôi.
Ơ? Bé con vừa rồi dùng đuôi quẹt mình sao?
Thẩm Kỳ Nhiên hơi không tin nổi, dù gì đối phương trước giờ vẫn luôn tỏ rõ thái độ xa cách, đến chạm tay cũng không cho chạm.
Hơn nữa xúc cảm khi nãy thật sự rất nhẹ, chỉ trong khoảnh khắc lại khiến cậu không biết đó là mèo vô tình chạm vào, hay vì mình đứng ngẩn người quá lâu nên bị nó gõ một cái để nhắc nhở.
Nếu là một con mèo dính người thì dễ hiểu rồi, chắc chắn là đang an ủi cậu nên mới dùng bộ lông mềm mượt của mình để chữa lành!
Chỉ tiếc, khả năng đó thì chắc là không có đâu.
Thẩm Kỳ Nhiên mở toang cửa sổ, bé mèo đen nhanh nhẹn nhảy ra, đứng trên lan can ngoài ban công. Ánh trăng sáng rọi trải dài, đôi mắt mèo màu vàng kim trong bóng tối tựa như bảo thạch xinh đẹp, phản chiếu lại bóng dáng thanh niên phía sau ô cửa.
“Tạm biệt nhé, bé dễ thương.” Thẩm Kỳ Nhiên vẫy tay, khẽ cong môi cười: “Lần sau lại đến chơi nha.”
Bé mèo đen không đáp lại, chỉ có đôi tai nhỏ khẽ giật giật. Thẩm Kỳ Nhiên tựa người bên cửa sổ, nhìn bóng dáng nhỏ bé dần hòa vào màn đêm, lan can chỉ còn lưu lại vài dấu chân mèo nhỏ xíu. Thẩm Kỳ Nhiên bất giác ôm tim thầm than, đáng yêu chết mất.
Vị tiểu thư mèo cao lãnh này thật sự đáng yêu quá thể!
Sáng hôm sau, Thẩm Kỳ Nhiên tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức như thường lệ, việc đầu tiên là sờ lấy thiết bị thông minh để kiểm tra lượt tương tác video của mình.
Cậu bình thản tiếp nhận thông báo quen thuộc, Lại là một ngày không có lượt thích, không có lượt theo dõi, sau đó mới rời giường rửa mặt, xuống lầu ăn sáng.
Khi bước vào phòng ăn, Thẩm Kỳ Nhiên thấy dì Mai đang đứng cạnh cửa làm mặt quỷ với mình. Cậu vừa định hỏi có chuyện gì, ánh mắt liếc qua lại bất ngờ thấy một người đang ngồi trước bàn ăn.
Cậu suýt tưởng mình hoa mắt, cho đến khi người đó ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau. Thẩm Kỳ Nhiên mới chợt sững người, há miệng kinh ngạc.
“Chào… chào buổi sáng.”
Là Thiệu Hành?! Sao hắn lại đột ngột trở về vậy? Chẳng lẽ công việc bên quân bộ đã giải quyết xong rồi?
Người đàn ông mặc quân phục đen, gương mặt vẫn lạnh lùng và điển trai như thường lệ. Chỉ một cái liếc mắt hờ hững từ đối phương cũng khiến Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy như có luồng gió lạnh lướt qua, toàn thân lập tức tỉnh táo hẳn.
“Chào.” Thiệu Hành đáp lời ngắn gọn, rồi cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Vì lịch làm việc và sinh hoạt khác nhau, trừ buổi sáng hôm sau ngày cưới, Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành chưa từng ăn sáng cùng nhau.
Bình thường không nói chuyện thì thôi, nhưng mười mấy ngày không gặp, cứ lạnh nhạt thế này thì cũng hơi thiếu lễ độ. Vừa ăn bánh mì, Thẩm Kỳ Nhiên vừa cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên, lên tiếng hỏi:
“Hôm nay anh không phải đến quân bộ sao?”
Thiệu Hành không ngẩng đầu, mắt rũ xuống, cắt lát thịt xông khói trên đĩa.
“Miệng đang ăn thì đừng nói chuyện.”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức ngậm miệng, mặt đỏ bừng vì ngượng, sau đó cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Thiệu Hành ăn xong rất nhanh, nhưng hắn không rời khỏi phòng ăn ngay mà ngồi tại chỗ mở quang não, thỉnh thoảng thao tác vài cái, có vẻ đang xử lý tài liệu gì đó.
Đợi đến khi Thẩm Kỳ Nhiên cũng ăn xong, đặt dao nĩa xuống, thì người đối diện mới chậm rãi ngẩng đầu, môi khẽ động.
“Phải đi rồi.” Hắn nói.
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người mấy giây mới phản ứng lại, rằng đây là Thiệu Hành đang trả lời câu hỏi lúc nãy của mình.
Đại ca à, cung phản xạ của anh cũng chậm quá rồi đấy.
Thời gian cách quá lâu khiến Thẩm Kỳ Nhiên chẳng còn nhớ mình từng hỏi gì, đầu óc trống rỗng, lập tức chuyển sang chế độ tạm biệt: “À à, vậy… tạm biệt! Chúc anh làm việc thuận lợi!”
Thiệu Hành hơi cau mày, nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Ừ.”
Hắn thu lại quang não, rời khỏi phòng ăn rồi trực tiếp ra ngoài. Thẩm Kỳ Nhiên đứng ở cổng lớn nhìn chiếc xe Tinh Toa chở Thiệu Hành rời đi, sau đó quay về phòng, lập tức hỏi dì Mai xem hắn về lúc nào vậy.
“Đúng bảy giờ thì vào cửa.” dì Mai trả lời chắc chắn.
Chuông báo của Thẩm Kỳ Nhiên cũng đặt đúng bảy giờ. Cậu nghĩ thầm, chẳng trách vừa khéo lại gặp nhau ăn sáng.
Nhưng ngẫm lại, Thẩm Kỳ Nhiên lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thiệu Hành là kiểu người lên kế hoạch chính xác đến từng giây, đột nhiên về nhà ở lại nửa tiếng, chỉ để ăn một bữa sáng giản đơn? Có khả năng không?
Nghe Thẩm Kỳ Nhiên nói ra nghi ngờ của mình, dì Mai không nhịn được bật cười.
“Thiếu phu nhân, chuyện này không phải rõ ràng lắm sao?” Bà dịu dàng nhìn vị thiếu phu nhân ngây ngô nhà mình, kiên nhẫn giải thích:
“Nhiều ngày không gặp, thiếu gia chắc chắn rất nhớ cậu. Cậu ấy cố ý về nhà ăn sáng, chính là để được nhìn thấy cậu đấy.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Dì Mai, quả nhiên là dì nha.
Luôn có thể đưa ra đáp án sai lệch nhất ngay lập tức, tài năng này cũng xem như một dạng thiên phú rồi.