- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Lâu rồi không gặp, Kỳ Nhiên.”
Giọng Heather không lớn, vừa đủ để chỉ hắn và Thẩm Kỳ Nhiên nghe thấy. Thế nhưng hình ảnh hai người đáp lời lại bị toàn bộ những người xung quanh trông thấy.
Hơn nữa cái tên Heather vốn không xa lạ gì với những người có chút để tâm, cảnh tượng ấy khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng linh tinh.
Iseah đang ngồi cạnh Heather lập tức ho khan một tiếng, thấp giọng nhắc nhở:
“Hoàng huynh, xin người chú ý lễ nghi.”
Thật ra Iseah cũng không nghĩ quá nhiều. Dù sao vị hoàng huynh này của hắn trước giờ đã quen tùy hứng, chẳng phân biệt phải trái hay hoàn cảnh.
Có lẽ Heather vừa trở lại hoàng đô, vẫn chưa biết người trước mặt hiện giờ là phu nhân của Nguyên soái, đang bị vô số ánh mắt dõi theo.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì không hay, e rằng sẽ khiến tình hình thêm phần rối ren. Vì thế Iseah buộc phải kịp thời nhắc một câu.
Heather cười khẽ, giọng điệu có phần ngạo mạn:
“Ta biết chừng mực.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Biết chừng mực cái đầu ngươi ấy! Nếu muốn tự chuốc họa thì cứ tìm Thiệu Hành mà chịu tội, đừng có kéo tôi xuống nước!
May mà lời cảnh báo của Iseah có tác dụng, Heather cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng quay người ngồi xuống. Thẩm Kỳ Nhiên âm thầm thở phào, vô thức nghiêng người tránh đi một chút, cố gắng giữ khoảng cách với kẻ nguy hiểm kia.
Vì từng đọc qua nguyên tác, Thẩm Kỳ Nhiên biết rõ con người Heather: bề ngoài trông ôn hòa như gió xuân, lịch thiệp và đa tình, nhưng bên trong lại là một con cáo già lạnh lùng và vô tình.
Nguyên chủ từng trung thành tuyệt đối với hắn, không tiếc đối đầu với Thiệu Hành vì hắn. Thế nhưng khi Thiệu Hành ra tay tàn nhẫn với nguyên chủ, Heather liền lập tức biến mất, không hề ra mặt, cũng chẳng có một chút đau buồn nào với cái chết thảm của nguyên chủ.
Biết được nguyên chủ từng có một đoạn tình cảm với Heather, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ muốn chửi thề. Đây rõ ràng là kiểu "tra nam" tiêu biểu: dùng xong liền vứt, hơn nữa còn muốn mạng người ta! Nguyên chủ rốt cuộc đã thấy hắn tốt ở điểm nào chứ?
Thẩm Kỳ Nhiên từ lâu đã quyết tâm: tuyệt đối không dính dáng gì đến Heather. Cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Đợi qua ngày hôm nay, e là hai người sẽ chẳng còn cơ hội tiếp xúc thêm nữa.
Nghĩ như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Sau khi các thành viên hoàng thất ổn định chỗ ngồi, tiếng chuông từ chiếc đồng hồ lớn đặt phía chính diện đại điện vang lên du dương, đánh dấu buổi lễ phong soái chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc trầm hùng hậu vang vọng khắp đại điện, lá cờ đế quốc thêu hoa tường vi và thương sắt được từ từ kéo lên trên lễ đài. Mọi người đồng loạt đứng dậy, cùng hòa giọng hát quốc ca Lehmann.
Không khí trang nghiêm bao trùm cả đại điện. Dù đến từ thế giới khác, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn bị sự hùng tráng của khúc quân ca lay động, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc kính phục.
Quốc ca dứt, mọi người ngồi xuống. Chỉ có đức vua tóc bạc vẫn đứng yên trước lễ đài. Một chiếc micro từ từ được nâng lên trước mặt ông. Vị quốc vương tóc bạc nhìn quanh khắp đại điện, ánh mắt bình tĩnh, bắt đầu cất lời mở đầu buổi lễ.
“Một trăm năm trước, tổ tiên chúng ta đã tuyên bố thành lập Đế quốc Lehmann tại chính nơi này. Giải thoát khỏi ách cai trị của Liên bang mẫu quốc, giành lấy độc lập và quyền được sống trong tôn nghiêm cho mỗi người dân bình thường – đó là khát vọng ban đầu của các bậc tiền nhân.”
“Để biến khát vọng đó thành hiện thực, biết bao thế hệ cha ông đã hy sinh thân mình, ngã xuống nơi chiến trường, để lớp người sau tiếp bước tiến lên…”
“Một năm trước, tinh hệ Kermes nổi loạn trở lại, quy mô bạo động trong suốt trăm năm chưa từng có. Vì bảo vệ quê hương, gìn giữ người thân yêu, vô số chiến sĩ đã dũng cảm xông pha ra chiến trường…”
Cùng lúc quốc vương phát biểu, trên không trung đại điện hiện lên những hình ảnh tập thể chân thực: cảnh người thân rơi lệ tiễn đưa binh sĩ ra trận, chiến trường khốc liệt, những màn đổ máu tang thương, rồi khoảnh khắc anh hùng trở về trong tiếng cười lẫn nước mắt.
Xen kẽ là từng cỗ quan tài màu đen chở hài cốt liệt sĩ được đưa về trong sự thương tiếc vô hạn.
Toàn thể đại điện chìm trong xúc động, nhiều người lặng lẽ đỏ mắt. Thẩm Kỳ Nhiên cũng bị lay động sâu sắc. Dù chưa từng thực sự trải qua chiến tranh, khoảnh khắc này, cậu như hòa làm một với tất cả.
Vị Quốc vương già cúi đầu, đặt tay lên ngực, giọng trầm thấp:
“Xin dành một phút mặc niệm cho những anh hùng đã ngã xuống vì đế quốc.”
Không chỉ trong đại điện, hàng triệu người dân đang theo dõi qua màn hình trực tiếp cũng đồng loạt cúi đầu tưởng niệm. Ai nấy đều hiểu rõ: sự hòa bình hiện tại là nhờ biết bao người đã ngã xuống trong thầm lặng.
Hết thời gian mặc niệm, quốc vương ngẩng đầu định tiếp tục diễn thuyết, nhưng thân thể khẽ run lên. Hoàng hậu bên cạnh định đỡ lấy ông, nhưng quốc vương khoát tay từ chối, lại gắng gượng đứng vững một lần nữa.
Trên bầu trời đại điện, hình ảnh màu đen dần tan đi, đường chân trời u tối hiện lên một vệt sáng đầu tiên.
“Chiến tranh tàn khốc mang đến hủy diệt và tuyệt vọng, nhưng khi đi qua đoạn đường hầm tăm tối nhất, phía cuối chính là hòa bình và hy vọng. Từ sau thời tổ tiên Moria, giờ đây, đế quốc của chúng ta cuối cùng cũng chào đón một vì tinh tú chói sáng!”
Cửa chính đại điện từ từ mở ra, ánh mặt trời kim sắc rực rỡ tràn vào. Một người từ trong ánh sáng tiến đến.
Dù không thể đi bộ như người bình thường, phải ngồi trên xe lăn, nhưng không ai dám coi thường. Ánh mắt toàn bộ mọi người đều tập trung lại: chờ mong, tôn kính, sùng bái… thậm chí là cuồng nhiệt.
Chiếc xe lăn lặng lẽ lăn qua thảm đỏ, dừng lại trước mặt quốc vương. Người thanh niên ngồi trên đó dáng vẻ hiên ngang, ánh mắt kiên định.
Hắn đưa tay làm một lễ chào nghiêm trang theo nghi thức quân đội, từng động tác toát ra khí chất quyết đoán và cứng cỏi.
“Chỉ huy trưởng Quân đoàn 23 – Sư đoàn 1, Thiệu Hành, tới báo danh!”
Giọng nói mạnh mẽ dõng dạc vang khắp lễ đài. Quốc vương nhẹ nhàng gật đầu, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, cất giọng lớn hơn, truyền khắp cả đại điện, qua sóng phát thanh lan rộng khắp mọi nơi trong đế quốc Lehmann:
“Thiếu tướng Thiệu Hành, ngươi có sẵn sàng gánh vác tương lai của đế quốc, dùng toàn bộ sức mạnh của mình để bảo vệ nó, chiến đấu vì nó cho đến giây phút cuối cùng không?”
Không chút do dự, Thiệu Hành đáp ngay:
“Thần sẵn sàng.”
Hai từ ngắn gọn, nhưng nặng tựa nghìn quân.
Tiếng quốc nhạc lại vang lên lần nữa. Quốc vương đích thân nhận lấy huân chương Nguyên soái từ tay quan lễ nghi.
Vị Hoàng Đế già nua ấy – người xưa nay chưa từng khom lưng trước bất kỳ ai – giờ phút này lại cúi người, tự tay đeo huân chương vàng tượng trưng cho người đứng đầu quân đội Lehmann lên ngực Thiệu Hành.
“Vận mệnh đế quốc xin giao cho ngươi, Nguyên soái Thiệu Hành.”
Trong mắt quốc vương ánh lên nụ cười nhẹ, giọng nói cũng dịu xuống, nhìn Thiệu Hành với ánh mắt như người cha gửi gắm niềm tin cho con trai:
“Hy vọng ngươi có thể bảo vệ thật tốt con dân của ta, đừng để những người đặt niềm tin vào ngươi phải thất vọng.”
Thiệu Hành nghiêm nghị đáp lễ, ánh mắt kiên cường:
“Thần sẽ không phụ sự kỳ vọng.”
Đại điện bùng nổ trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Thẩm Kỳ Nhiên vừa vỗ tay, vừa thổn thức trong lòng.
Cậu biết rất rõ: Thiệu Hành sống lại, không chỉ vì báo thù, mà còn để hoàn thành tâm nguyện cả đời chưa kịp thực hiện. Hắn chấp nhận danh hiệu Nguyên soái, cũng là gánh vác sứ mệnh bảo vệ toàn bộ đế quốc.
Kiếp trước hắn bị kẻ gian hãm hại, chưa thể cống hiến trọn vẹn. Còn lần này, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để dẫn dắt Lehmann đi đến tương lai rực rỡ hơn bao giờ hết.
Sau nghi thức phong soái, còn có phần trao trả di hài cho thân nhân liệt sĩ và tuyên dương các anh hùng lập chiến công. Do quốc vương tuổi già sức yếu, phần nghi lễ tiếp theo đều do Nguyên soái Thiệu Hành toàn quyền chủ trì.
Đế quốc luôn coi trọng những ai vì nước hy sinh, và cũng không quên ghi nhận từng chiến sĩ lập công. Thẩm Kỳ Nhiên chăm chú theo dõi từng nghi thức, trong lòng trĩu nặng cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.