- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Dù trong lòng có chút nghi hoặc vì sao Nguyên soái lại quan tâm đến chuyện của Hệ Âm nhạc tại Học viện Moria, phó quan vẫn không dám chậm trễ.
Rất nhanh, anh ta điều tra và xuất trình danh sách liên quan, đóng dấu đầy đủ, giao tận tay Thiệu Hành.
Danh sách này được tổng hợp vô cùng chi tiết, không chỉ có tên thí sinh, mà cả thành tích thi tuyển cũng đầy đủ rõ ràng. Thiệu Hành ban đầu lướt qua rất nhanh, sau đó chậm rãi đọc lại lần nữa.
Không có.
Hoàn toàn không thấy tên Thẩm Kỳ Nhiên.
Thật ra, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán. Dù sao thì cậu ấy cũng trượt phần thi viết, làm sao có thể đột ngột đậu tuyển được?
Nhưng tin nhắn kia lại rõ ràng tràn đầy sự hân hoan chân thành. Thiệu Hành không nghĩ ra lý do gì khiến Thẩm Kỳ Nhiên phải nói dối mình. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn hỏi:
“Danh sách đề cử miễn thi cũng có ở đây không?” Dù sao, nếu Thẩm Kỳ Nhiên tiết lộ thân phận “phu nhân Nguyên soái” với nhà trường, việc được đặc cách trúng tuyển cũng không phải không có khả năng.
Phó quan lắc đầu: “Lần này Hệ Âm nhạc của Học viện Moria không nhận học sinh theo diện đề cử, tất cả đều dựa trên thi tuyển. Đây là toàn bộ danh sách chính thức.”
Thiệu Hành tin tưởng điều này. Trong danh sách ban nãy, hắn còn thấy tên của Owen Constantine – một thiên tài âm nhạc danh tiếng. Đến người như thế cũng phải dự thi đúng quy trình, những người khác càng khó mà có đặc cách.
“Có điều,” phó quan đột nhiên hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc hơn, “dù Moria không nhận đề cử, thì bên Học viện Âm nhạc Ambers lại tăng số lượng suất đề cử đáng kể. Nghe nói là do Heather điện hạ đề xuất.”
“Từ khi trở về hoàng đô, ngài ấy tỏ ra rất quan tâm đến lĩnh vực âm nhạc, thường xuyên tiếp xúc với các viện trưởng học viện, đặc biệt là qua lại rất nhiều với Ambers.”
Thiệu Hành từng dặn dò phó quan Bặc Phi theo dõi mọi động thái của Heather, nên anh ta vẫn luôn cẩn trọng thi hành. Thực ra, Heather yêu thích âm nhạc không phải chuyện gì to tát. Nhưng hễ có dấu hiệu bất thường, anh ta vẫn sẽ báo cáo đúng quy trình.
Lúc này, Thiệu Hành lại nghĩ đến một khả năng khác: Phải chăng Thẩm Kỳ Nhiên không đậu Moria, mà là… Ambers?
Nếu vậy thì mọi chuyện trở nên hợp lý: Sau khi trượt phần thi viết, cậu ta tìm đến Heather – hoặc cũng có thể là Heather chủ động liên hệ trước, hai người hóa giải hiểu lầm, nối lại tình xưa. Cuối cùng Thẩm Kỳ Nhiên được nhận suất đề cử từ Ambers, vui vẻ nhập học.
Rất tốt.
Quả thật là có tiền đồ.
Lúc gặp khó khăn mà biết tìm đến tình nhân cũ để giúp đỡ — điểm này thực sự chẳng khác gì thói quen trước đây của cậu ta.
Nhìn thấy vẻ mặt Thiệu Hành dần trở nên u ám, lông mày nhíu chặt, phó quan khẽ rùng mình: Chuyện này… lẽ nào nghiêm trọng đến vậy?
“Trưởng quan, ngài có cần tôi theo dõi thêm hành động của Heather điện hạ không?” anh dè dặt hỏi.
“Không cần.” Thiệu Hành lạnh lùng tắt bảng điều khiển trí năng, vò nát tờ danh sách trong tay ném thẳng vào máy hủy tài liệu, gương mặt không chút biểu cảm: “Chuyện nhỏ như thế, cần gì bận tâm.”
Như để nhấn mạnh, hắn còn nhàn nhạt bổ sung: “Chẳng liên quan gì đến ta ”
Tàu vũ trụ nhanh chóng hạ cánh xuống hoàng đô, Thiệu Hành vừa rời tàu liền trực tiếp quay về Bộ Tổng tư lệnh, lập tức vùi đầu vào hàng loạt công vụ, không nghỉ ngơi giây nào.
Suốt cả ngày hôm đó, văn phòng Nguyên soái như bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp khiến người ta nghẹt thở.
Mỗi người bước vào đều cẩn trọng như đi trên băng mỏng, lúc rời đi thì như thể vừa trải qua một kiếp nạn. Ngay cả tiến sĩ Langdon – người mang tài liệu tới – khi vừa bước ra đã lập tức túm lấy phó quan mà than vãn:
“Ai lại dám chọc giận lão đại của cậu thế hả? Tôi vừa bước vào là thấy gương mặt đó… mẹ kiếp, suýt nữa tưởng vợ anh ta bỏ nhà theo trai, sao lại đen tối đến vậy?”
Phó quan: “……”
Nhưng câu nói đùa ấy lại khiến anh sực nhớ ra. Langdon vừa đi, anh lập tức gửi một tin nhắn cho Thẩm Kỳ Nhiên. Không lâu sau, cậu đã phản hồi. Nhìn nội dung tin nhắn, phó quan mới yên tâm hơn phần nào.
Lớp buổi chiều của Hệ Âm nhạc chỉ kéo dài đến bốn giờ. Vì ở nhà không có đàn piano thật, còn loại mô phỏng trong thực tế ảo thì không thể mang lại cảm giác chân thực, nên dạo gần đây, sau giờ học, Thẩm Kỳ Nhiên thường ở lại phòng luyện đàn của học viện để tập thêm. Âu Thụy cũng hay đi cùng cậu.
“Hôm nay chúng ta dùng phòng luyện tập nào?” Âu Thụy đeo cặp, hỏi.
“Hôm nay chắc tôi không luyện nữa.” Thẩm Kỳ Nhiên cất thiết bị trí năng, “Ở nhà có chút việc gấp, tôi phải về sớm.”
Âu Thụy và cậu đã thân thiết hơn trước nhiều, lập tức xung phong: “Gấp gì thế? Nếu cần giúp thì cứ nói.”
Nghĩ đến tin nhắn phó quan vừa gửi, nét mặt Thẩm Kỳ Nhiên có phần phức tạp: “À… cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là phải về nhà dỗ phu quân của tôi thôi…”
Âu Thụy: “???”
Thẩm Kỳ Nhiên rời đi rất nhanh, bỏ lại Âu Thụy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng vội vã ấy, đầu óc xoay mòng mòng.
Ăn ngon, uống đủ, chăm bẵm kỹ càng vẫn chưa đủ… còn phải dịu dàng dỗ dành? Thẩm Kỳ Nhiên này rốt cuộc đang nuôi một ông hoàng nhỏ trong nhà à?
Thật đáng sợ. Mù quáng vì tình yêu đúng là nguy hiểm.
Trên đường về nhà, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn luôn nghĩ xem mình có thể làm gì để cải thiện tình hình.
Phó quan nói, chuyến thị sát của Nguyên soái lần này thực ra rất thuận lợi. Nhưng không hiểu vì sao, từ khi trở lại Bộ Tổng tư lệnh, tâm trạng của ngài vẫn luôn rất tệ.
Mọi người bó tay không đoán ra nguyên nhân, đành cầu cứu phu nhân Nguyên soái xuất mã, “khai thông” giúp tâm trạng của Nguyên soái đại nhân, ít nhất đừng để ngài ấy cáu bẳn như thế.
Thẩm Kỳ Nhiên: … Làm thế nào để tâm trạng Thiệu Hành tốt lên? Đây là câu hỏi mà mình vẫn luôn đau đầu tìm lời giải.
Dù cảm thấy đau não, nhưng phó quan đã nói khẩn thiết như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn mềm lòng đồng ý. Có điều cậu nghĩ mãi vẫn không ra cách nào đáng tin, đành lên diễn đàn Tình cảm trên mạng Tinh Võng, ẩn danh đăng bài cầu cứu:
[Chồng đang bực bội, mình có thể làm gì để anh ấy vui lên?]
Có lẽ vì chưa mô tả cụ thể tình huống, bài viết của cậu nhanh chóng chìm nghỉm không ai quan tâm. Đến khi về nhà mở lại xem, chỉ có đúng một người phản hồi.
L1:
“Giữa vợ chồng, không có gì mà một trận OOXX không giải quyết được. Nếu một trận không đủ thì… hai trận!”
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Cậu mặt không cảm xúc đánh dấu tin nhắn là “rác rưởi” rồi báo cáo, sau đó cũng với vẻ mặt không đổi mà đi vào bếp, xắn tay áo.
Thôi. Cứ làm cái gì mình giỏi nhất vậy. Giờ phút này chỉ còn nước… lấy ngựa chết mà làm ngựa sống thôi.
Khi Thiệu Hành trở về nhà, tâm trạng hắn đã âm u đến cực điểm.
Dù không muốn thừa nhận, hắn hiểu rõ lý do: Tâm trạng tồi tệ này, phần lớn là vì Thẩm Kỳ Nhiên.
Trước đó, hắn đã ám chỉ rõ: nếu trượt kỳ thi, có thể đến tìm hắn để xin suất đề cử. Lúc đó Thẩm Kỳ Nhiên cũng đã đồng ý.
Kết quả thì sao? Quay lưng liền tìm Heather.
Chồng hợp pháp dang tay giúp thì không cần, lại chạy đến chỗ người yêu cũ để nhờ vả, chuyện như thế nói ra có nghe nổi không?
Đúng là hết thuốc chữa.
Cho nên, tâm trạng hắn mới bực dọc như vậy.
Hắn lạnh mặt bước vào cửa. Vừa đứng ở huyền quan đã nghe thấy tiếng nói cười rộn ràng từ phòng ăn, xen lẫn cả tiếng cười non nớt của trẻ con.
Hắn sững người. Đúng lúc đó, cửa phòng ăn bật mở, một bé gái nhỏ mặc váy lông cừu thò đầu ra, vừa thấy hắn liền reo lên vui mừng:
“Ôa! Cậu Thiệu Hành về rồi!”
Đó là cháu gái hắn – con của Thiệu Dao, tên là Manh Manh. Tiếng gọi của bé khiến mọi người trong phòng đều ùa ra. Cửa phòng ăn mở toang, Thiệu Hành thấy cha mẹ mình, Thiệu Dao và cả gia đình chị ấy, cùng dì Mai đều đang ở đó.
“Mẹ đoán là con sắp về rồi.” Thiệu lão phu nhân cười tươi.
“Mau vào đi.” Gương mặt thường ngày nghiêm túc của cha hắn cũng giãn ra, mang theo nụ cười hiếm hoi.