- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Thẩm Kỳ Nhiên hừ lạnh một tiếng.
Lão sư Nhiên Nhiên : Hắn đã đánh tôi một trận.
Bên kia lập tức im bặt, nghĩ đến dáng vẻ Thiệu Hành nhìn màn hình không nói nên lời, Thẩm Kỳ Nhiên không nhịn được muốn cười, tiếp tục gõ chữ.
Lão sư Nhiên Nhiên : Chính hắn động thủ thì thôi, còn tìm thêm hai người làm đồng lõa, tôi bị đánh đến mức cả việc xuống giường cũng khó khăn , cô nói hắn có đáng giận không?
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Đáng giận.
Lão sư Nhiên Nhiên : Cô nói tôi có nên ghét hắn không?
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Nên.
Lão sư Nhiên Nhiên : Cô nói tôi có thể tha thứ hắn không?
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Thật sự không thể sao?
Lão sư Nhiên Nhiên : Không thể! Đời này đừng hòng!
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …
Lão sư Nhiên Nhiên : Ừm, vậy xin lỗi, đợt này tôi không thể hướng dẫn cô làm bánh kem được, em gái tự mình cố gắng lên nhé.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ?
Lão sư Nhiên Nhiên lão sư: Bởi vì tôi bị đánh, cần nghỉ ngơi, cô hiểu không?
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Vâng, thầy nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe là quan trọng nhất.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Lão sư , vậy ngày thường tôicó thể trò chuyện với thầy không ?
Lão sư Nhiên Nhiên : Không được.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ?
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Thầy có thể cho tôi biết tại sao không ?
Thẩm Kỳ Nhiên cười lạnh, cậu thiết lập một chút, sau đó ném điện thoại thông minh sang một bên.
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ?
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Tôi thật lòng muốn trò chuyện với thầy mà.
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Thầy không tin sao?
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Làm sao thầy mới tin tưởng được ?
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Thầy đang giận sao?
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ...Thầy có phải biết gì rồi không?
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: Lão sư , thầy thật sự đã biết rồi...?
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: …
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Tiểu thư Hàm Tu Thảo: ?
Lão sư Nhiên Nhiên : Lòng cô không chân thành.
Suýt nữa tưởng mình đã bại lộ, Thiệu Hành: “...”
Thì ra là tự động trả lời?
Trêu chọc "Tiểu thư Hàm Tu Thảo" một phen ,
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều.
Cậu nằm trên giường đọc sách một lúc, rất nhanh đến giờ ngủ, liền đứng dậy rửa mặt một phen, sau đó tắt đèn trong phòng, thoải mái dễ chịu nằm trở lại trên giường, nhắm mắt lại.
...Ngủ không được.
Có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều, Thẩm Kỳ Nhiên nằm khoảng hơn nửa tiếng, vẫn không hề buồn ngủ. Đương nhiên, nguyên nhân không ngủ được, cũng có thể là... cậu đã có chút không quen ở trong căn phòng này rồi.
Dù sao cũng đã ngủ ở phòng ngủ chính với Thiệu Hành một thời gian, cậu đã quen có một người bên cạnh cùng mình đi vào giấc ngủ. Đột nhiên ở một mình, dù trong lòng dù không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật mà muốn tìm hơi ấm của một người khác.
Thẩm Kỳ Nhiên nhắm mắt nằm trên giường đến gần 12 giờ, vẫn không hề buồn ngủ. Cậu thở dài, chỉ đành ngồi dậy, sau đó xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Trước đây, khi không ngủ được, cậu thường thích nhìn cảnh đêm bên ngoài, đêm tĩnh lặng sẽ khiến cậu dễ dàng bình tĩnh và thư giãn.
Đêm nay cảnh đêm thật đẹp, ánh trăng sáng tỏ rải xuống một vệt sáng lạnh lẽo, trong sân, hoa dạ lai hương khẽ lay động trong gió. Thẩm Kỳ Nhiên ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lang thang không mục đích dao động, đột nhiên dừng lại ở một nơi nào đó.
Ngoài cửa sổ, trên lan can ban công dưới ánh trăng, có một bóng dáng nhỏ bé đang đậu lại. Toàn thân đen thui, gần như hoàn toàn hòa vào bóng đêm, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là đôi mắt tròn xoe màu vàng kim.
“Tiểu đáng yêu?”
Thẩm Kỳ Nhiên kinh ngạc vô cùng, cậu đã lâu không gặp chú mèo đen nhỏ này, vốn tưởng rằng đối phương đã rời khỏi khu biệt thự này, không ngờ còn có cơ hội gặp lại.
Trước đây đối phương đều sẽ nghênh ngang trực tiếp đến gõ cửa sổ của cậu, hôm nay nó lại an tĩnh ngồi xổm trên lan can ban công, nếu không phải mình vô tình phát hiện, có lẽ cũng không biết nó từng đến đây.
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức mở cửa sổ, vẫy vẫy tay về phía chú mèo đen nhỏ.
“Tiểu đáng yêu, lại đây?”
Chú mèo đen nhỏ đứng dậy, nó nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, dường như đang do dự điều gì, chậm chạp chưa chịu đến gần. Thẩm Kỳ Nhiên gọi nó rất nhiều lần, đối phương mới chậm rãi nhảy qua, dừng lại trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên. Thẩm Kỳ Nhiên vừa định ôm nó vào phòng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại rụt tay về.
"Ngươi..." Cậu nheo mắt lại, cảnh giác nhìn chằm chằm chú mèo đen nhỏ trước mặt. “Ngươi không phải là tinh thần thể của Thiệu Hành đó chứ?”
Lời tác giả muốn nói:
Sau trận "bạo xào" (đánh nhau kịch liệt), Nhiên Nhiên đã trưởng thành hơn rồi ╮(╯▽╰)╭