- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Buổi biểu diễn của đồng hồ âm nhạc nhanh chóng kết thúc. Khi Thẩm Kỳ Nhiên đứng dậy chào tạm biệt, sân khấu lại một lần nữa bùng nổ bởi sự cuồng nhiệt của "người hâm mộ".
Họ chen chúc xô đẩy về phía sân khấu, gào thét khản cả giọng, thậm chí không ít người còn kích động phun tơ nhện, treo mình trên xà nhà của phòng hòa nhạc mà đu đưa, tiếng ồn ào náo nhiệt vang vọng khắp khán phòng.
"Nhiên Thần, em yêu anh quá! Em muốn sinh trùng cho anh!!!"
"Nhiên Thần, hãy đi với em! Tổ của em sẽ mãi là bến cảng ấm áp của anh!!!"
"Nhiên Nhiên, cả nhà em đều yêu anh!! Đến giao phối với chúng em đi a a a a!!!"
Thẩm Kỳ Nhiên: "..."
Dù đã ở đây hai năm, cậu vẫn chưa thể thích nghi hoàn toàn với cách thể hiện tình cảm của những "người" này. Nó thực sự... ngột ngạt và hạ thấp "đẳng cấp" quá.
Lớp kết giới tinh thần lực đang lung lay trước sự va đập điên cuồng của đám đông. Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng bổ sung thêm một lớp phòng thủ, sau đó, dưới sự hộ tống của một đội bảo tiêu, vội vã rời khỏi hiện trường.
Vừa xuống sân khấu, Lạc Na-cô gái tóc đỏ rực, cũng là người quản lý, trợ lý, bạn cùng phòng và bạn thân hiện tại của cậu-lập tức đưa cho cậu ly nước chanh mát lạnh, bảo cậu uống để trấn tĩnh lại.
"Thấy chưa, tôi đã bảo rồi, cứ đến mùa sinh sản là đám người này chả còn ra thể thống gì nữa."
Vừa than thở, Lạc Na vừa hộ tống Thẩm Kỳ Nhiên đi qua hành lang tối đen, thẳng đến bãi đỗ xe ngầm. Hai người vội vàng lên xe. Thẩm Kỳ Nhiên ngồi xuống, thắt dây an toàn xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa. Người ở đây không thích ngày mưa, trên đường phố gần như không thấy bóng người. Thẩm Kỳ Nhiên vừa biểu diễn xong, có chút mệt mỏi. Cậu lười biếng tựa vào cửa sổ xe, ngẩn ngơ nhìn cảnh mưa bên ngoài.
Cậu nhớ rõ ngày mình tỉnh lại, cũng là một ngày mưa như thế.
Đó đã là chuyện của hai năm trước. Khi ấy, cậu bị Heather đâm xuyên ngực tại sảnh tiệc của Đế quốc Lehmann, nỗi đau tột cùng khiến cậu mất đi ý thức ngay tại chỗ. Tưởng chừng mình đã chết chắc rồi, nhưng khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình lại nằm trên một con phố vắng vẻ.
Lúc đó trời đã tối mịt, đèn đường tỏa ánh sáng lờ mờ. Vừa lúc Lạc Na ra ngoài đổ rác, phát hiện một người cuộn tròn dưới cột đèn cạnh thùng rác, khiến cô giật mình. Ban đầu cô tưởng đó là một con trùng lang thang đáng thương không nhà cửa, nhưng khi tiến lại gần nhìn, ôi chao, một anh chàng đẹp trai chất lượng cao!
Chỉ có điều, anh chàng đẹp trai ấy có vẻ đầu óc không được minh mẫn cho lắm. Hỏi ba câu thì không biết gì cả, còn nói một loạt địa danh lộn xộn: nào là Đế quốc Lehmann cách đây bao xa, nào là tinh hệ Khắc Mễ có biết không, vân vân... Lạc Na thì chả nghe qua cái nào.
Mưa vẫn bay lất phất trên đầu, cạnh thùng rác rõ ràng không phải nơi thích hợp để trò chuyện. Lạc Na liền đưa người về nhà. Mặc dù bề ngoài cô là con gái, nhưng thực tế lại là một con trùng đực chính hiệu.
Pheromone trên người anh chàng đẹp trai lạ mặt kia cũng là của trùng đực, nên dù đang đúng mùa sinh sản, hai người ở cùng nhau cũng chẳng sao, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén".
Sau một hồi giao tiếp "ông nói gà bà nói vịt" với Lạc Na, Thẩm Kỳ Nhiên mơ hồ cũng hiểu rõ tình cảnh của mình: Không biết vì lý do gì, cậu dường như đã đến một hành t*nh h**n toàn xa lạ, đây là nơi gọi là Tinh Nhĩ Hạ Lan. Người ở đây... à, nói đúng hơn, không còn hoàn toàn là người nữa, phần lớn họ đều ở trạng thái nửa người nửa trùng.
Tuy nhiên, họ cũng không phải ngay từ đầu đã như vậy. Theo ghi chép lịch sử của Tinh Nhĩ Hạ Lan, hàng ngàn năm trước tổ tiên của họ cũng là những con người bình thường, sau đó bị Tộc Trùng ký sinh quy mô lớn mới biến thành trạng thái nửa người nửa trùng như hiện tại.
Trong thời kỳ đen tối nhất, khi sự ký sinh hoành hành, hành tinh này hoàn toàn bị ý thức Tộc Trùng chi phối. Nhưng dần dần, rất nhiều người bị ký sinh lại một lần nữa khôi phục ý thức con người.
Thế là họ bắt đầu phản kháng, bắt đầu đấu tranh, tích cực muốn tiêu diệt Tộc Trùng xâm lược, xây dựng lại ngôi nhà loài người ban đầu của mình.
Cuộc chiến ký sinh và phản ký sinh này đã diễn ra hơn ngàn năm, theo dòng chảy của thời đại. Hai thế lực không ngừng tranh đấu, nhưng cũng không ngừng dung hợp, cuối cùng biến thành thế giằng co, căm ghét nhau đến mức "ngươi sống ta chết", nhưng chẳng ai tiêu diệt được ai, đành phải chấp nhận cộng sinh.
Trong đó, một phái là Đảng Nhân Tộc. Họ không muốn bị bản năng nguyên thủy của Tộc Trùng điều khiển, lấy việc tái thiết và phục hưng xã hội loài người đã từng là sứ mệnh, khởi xướng và kế thừa truyền thống của tổ tiên loài người, đồng thời kêu gọi mọi người học tập lối sống của tổ tiên loài người, nỗ lực hướng tới phương hướng "con người bình thường" để chống lại sự ăn mòn sâu hơn của ý thức Tộc Trùng.
Phái còn lại là Đảng Trùng Tộc. Họ cho rằng lịch sử không thể đại diện cho hiện tại, hiện giờ dân chúng đã thích nghi với lối sống nửa người nửa trùng, việc cố gắng sửa đổi lại theo kiểu tổ tiên chỉ là "rảnh rỗi sinh nông nổi".
Hơn nữa, thuận theo bản tính Tộc Trùng cũng có gì là không tốt, vâng theo d*c v*ng tự do tự tại chẳng phải sướng hơn sao? Cứ nhất quyết giống như khổ hạnh mà làm người lại là kẻ ngốc .
Trong lời kể đầy căm phẫn của Lạc Na, Thẩm Kỳ Nhiên đã hiểu rõ tình thế hiện tại: Ở thời đại mà Lạc Na đang sống, quan niệm thống trị của Đảng Trùng Tộc đang chiếm ưu thế, là trào lưu chủ đạo tuyệt đối trong xã hội.
Đảng Nhân Tộc chỉ có thể coi là thiểu số, người ủng hộ không nhiều, dân chúng cơ bản không quan tâm đến chuyện đó.
Thẩm Kỳ Nhiên:
"... Đã hiểu, thực ra đây là đa nguyên Đ* đ*ng, chẳng qua hiện tại chính đảng Trùng Tộc đang áp đảo chính đảng Nhân Tộc đến mức suýt chết mà thôi."
Mặc dù tình thế đáng lo ngại, nhưng những người thuộc Đảng Nhân Tộc cũng không từ bỏ, vẫn không ngừng gây chuyện. Tóm lại, họ sẽ không để cho đám Đảng Trùng Tộc trên bục được yên ổn.
Còn Lạc Na thuộc về Đảng Nhân Tộc kiên định. Sau khi đã tuyên truyền và thuyết phục đủ, cô ấy đưa ra câu hỏi mang tính "linh hồn" cho Thẩm Kỳ Nhiên.
"Anh ủng hộ đảng phái nào?"
Thẩm Kỳ Nhiên: "... Không chút nghi ngờ, Đảng Nhân Tộc."
Thế là cả hai đều vui mừng khôn xiết. Khi biết Thẩm Kỳ Nhiên không nơi nương tựa, Lạc Na không chút do dự cống hiến căn phòng trống của mình. Dù sao căn phòng này cô có dùng đâu, để một anh chàng đẹp trai ở còn đẹp mắt hơn.
Thẩm Kỳ Nhiên không kể quá nhiều về mình cho Lạc Na, vì cậu căn bản không thể giải thích được tình huống của bản thân, chỉ có thể chung chung nói " tôi không nhớ gì cả" để biện minh.
Về điều này, Lạc Na tỏ vẻ thông cảm, dù sao tình huống này ở đây cũng rất thường thấy - một số cư dân khi ý thức con người đột nhiên bùng nổ thức tỉnh sẽ xuất hiện tình trạng mất trí nhớ ngắn hạn. Cô cho rằng Thẩm Kỳ Nhiên cũng thuộc trường hợp này.
"Anh cứ ở cùng tôi trước đã, chờ khi nào anh nhớ lại chuyện cũ, về nhà cũng không muộn" Lạc Na nói.
Thế là Thẩm Kỳ Nhiên cứ thế ổn định cuộc sống.
Những ngày đầu, cậu tìm đọc rất nhiều tài liệu, cuối cùng xác nhận mình thực sự đã không còn ở thế giới cũ nữa.
Cuốn "nguyên tác" tiểu thuyết ghi lại cốt truyện trong đầu cậu cũng đã biến mất, có lẽ vì cậu rốt cuộc đã đạt được "kết cục tử vong" của nguyên chủ, giống như trò chơi đã hoàn thành thuận lợi, nhiệm vụ này cứ thế kết thúc, hoàn toàn xóa bỏ khỏi danh sách "Nhiệm vụ chưa hoàn thành" trong cuộc đời cậu .