- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Hả?”
Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn bất ngờ với câu trả lời này, sao tự dưng lại lôi Học viện Âm nhạc Ambers vào chuyện này?
Thẳng thắn thừa nhận sự nhỏ nhen trong lòng thì có hơi xấu hổ, nhưng sai vẫn là sai, Thiệu Hành vẫn nói hết ra: “Ta cứ tưởng cậu trượt kỳ thi của học viện Moria, rồi đi nhờ điện hạ Heather giúp đỡ, để anh ta tiến cử cậu vào học ở Học viện Âm nhạc Ambers.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “???”
Thẩm Kỳ Nhiên không ngốc, ban đầu thì ngơ ngác thật, nhưng nghĩ một chút liền hiểu ra mọi chuyện.
Haiz, cũng trách sao Thiệu Hành lại hiểu lầm, dù sao kiếp trước nguyên chủ và Heather đã từng cấu kết làm bậy, Thiệu Hành có bóng ma tâm lý cũng dễ hiểu…
"Lần sau nếu anh có nghi ngờ gì, đừng tự mình suy diễn lung tung, có thể trực tiếp hỏi tôi mà" Thẩm Kỳ Nhiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói.
“...Ừ.”
“Tôi và điện hạ Heather thật sự không có gì cả, tôi sẽ không chủ động tìm anh ta, càng không bao giờ nhờ vả anh ta.”
“...À.”
Thấy Thiệu Hành nhận lỗi với thái độ tốt, Thẩm Kỳ Nhiên chớp chớp mắt, bắt đầu âm thầm chuẩn bị đường lui cho mình: “Nếu anh có nghe được ai đó nói xấu về tôi và điện hạ Heather, chắc chắn là bịa đặt, hy vọng anh có thể tin tưởng tôi.”
Thiệu Hành nhìn cậu một cái, vẻ mặt hơi kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Được" Hắn nói .
“Ta tin cậu .”
Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng nở nụ cười.
Trời ạ! Nếu lần hiểu lầm này có thể khiến Thiệu Hành tin tưởng mình hơn một chút, thì thật đáng giá! Tỷ lệ sống sót ít nhất cũng tăng thêm vài phần trăm!
Tâm trạng tốt lên, Thẩm Kỳ Nhiên nói nhiều hơn, cậu thấy ánh mắt Thiệu Hành cứ vô tình liếc về phía mặt bàn, liền nhiệt tình giới thiệu.
“Anh có quen con mèo đen nhỏ này không?”
Thiệu Hành: “...”
Thiệu Hành: “Không quen, từ đâu tới vậy?”
"À, tôi cứ tưởng anh gặp rồi chứ" Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ nhàng v**t v* lông con mèo đen, ánh mắt cũng rất dịu dàng
“Nó thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ tôi, tôi còn tưởng là mèo nhà ai ở khu biệt thự này... Nhưng tôi hỏi dì Mai rồi, dì ấy bảo hình như không nghe nói nhà ai nuôi mèo đen cả.”
Thiệu Hành: “Không có đeo thẻ mèo, chắc là không có chủ rồi.”
"Không thể nào?" Thẩm Kỳ Nhiên nhìn con mèo con, bộ lông của nó sạch sẽ bông xù, chẳng giống vẻ gì là không ai chăm sóc cả.
“Nhóc con đáng yêu, ngươi không có chủ hả?”
Con mèo con cư nhiên như hiểu được, vừa khẽ vẫy đuôi, vừa hướng Thẩm Kỳ Nhiên gật gật đầu.
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người, Thiệu Hành đột nhiên hỏi cậu.
“ Cậu muốn nhận nuôi nó sao?”
Ngoài lời xin lỗi, hắn cũng muốn làm chút gì đó bù đắp, nếu Thẩm Kỳ Nhiên thật sự thích mèo, thì coi như con mèo này là món quà xin lỗi cũng thích hợp.
"Có thể sao?" Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên sáng lên, nhưng rất nhanh lại do dự nói .
"Anh có chấp nhận không?"
Dù sao Thiệu Hành mới là chủ nhà này, cậu đương nhiên muốn hỏi ý kiến anh trước.
Hai người vừa trò chuyện, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn luôn v**t v* con mèo nhỏ đáng yêu, vừa nói chuyện với người, vừa xem đối phương v**t v* "chính mình", quả thực là một trải nghiệm kỳ lạ và gượng gạo, vì thế Thiệu Hành dần dần buông lỏng sự khống chế, đơn giản để "phân thân" tinh thần lực này hành động theo bản năng của nó.
Thiệu Hành: “Đương nhiên là có thể...”
Thẩm Kỳ Nhiên đang nín thở chờ đối phương trả lời, đột nhiên cảm thấy tay trống trơn, con mèo đen nhỏ như một viên đạn pháo lao vào lòng ngực cậu, vừa làm nũng vừa kêu "meo meo meo", vừa dính dính nhão nhão cọ loạn trong lòng ngực cậu, thậm chí còn dùng móng vuốt nhỏ khẽ cào cổ áo ngủ của Thẩm Kỳ Nhiên, như muốn chui thẳng vào trong áo ngủ vậy.
Thiệu Hành: “...”
Thiệu Hành: “???”
Thẩm Kỳ Nhiên bị mèo con cọ đến ngứa ngáy, nhịn không được bật cười khanh khách. Nhưng rất nhanh, con mèo đen nhỏ dừng lại, sau đó như bị lửa đốt vào mông, vọt ra khỏi người Thẩm Kỳ Nhiên, nhanh như chớp nhảy lên bậu cửa sổ, giữ khoảng cách xa với Thẩm Kỳ Nhiên.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó nhiệt tình và quấn người như vậy đó!" Thẩm Kỳ Nhiên vẻ mặt hưng phấn nói với Thiệu Hành
“Anh không biết trước đây nó lạnh lùng thế nào đâu, có lúc tôi còn tưởng nó ghét tôi ấy chứ... A, tôi hiểu rồi! Chắc chắn là nó cũng muốn được nhận nuôi nên mới hưng phấn như vậy, thả bay bản thân luôn ha ha ha!”
"Vậy thì, tôi có thể nhận nuôi nó không?"
Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng mong đợi nhìn Thiệu Hành.
Người đàn ông im lặng một lát, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã trở nên cứng nhắc và lạnh nhạt.
"Không quy củ, không hiểu chuyện" hắn cau mày, lạnh lùng liếc nhìn con mèo đen nhỏ trên bệ cửa sổ
“Vừa nhìn đã biết không phải là mèo đứng đắn gì, không nuôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “???”
Tác giả có lời muốn nói: # tôi ghen với chính mình #
ghen lên đến chính mình cũng không tha