- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66
 - Chương 67
 - Chương 68
 - Chương 69
 - Chương 70
 - Chương 71
 - Chương 72
 - Chương 73
 - Chương 74
 - Chương 75
 - Chương 76
 - Chương 77
 - Chương 78
 - Chương 79
 - Chương 80
 - Chương 81
 - Chương 82
 - Chương 83
 - Chương 84
 - Chương 85
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88
 - Chương 89
 - Chương 90
 - Chương 91
 - Chương 92
 - Chương 93
 - Chương 94
 - Chương 95
 - Chương 96
 - Chương 97
 - Chương 98
 - Chương 99
 - Chương 100
 - Chương 101
 - Chương 102
 - Chương 103
 - Chương 104
 - Chương 105
 - Chương 106
 - Chương 107
 - Chương 108
 - Chương 109
 - Chương 110
 - Chương 111
 - Chương 112
 - Chương 113
 - Chương 114
 - Chương 115
 - Chương 116
 - Chương 117
 - Chương 118
 - Chương 119
 - Chương 120
 - Chương 121
 - Chương 122
 - Chương 123
 - Chương 124
 - Chương 125
 - Chương 126
 - Chương 127
 - Chương 128
 - Chương 129
 - Chương 130
 - Chương 131
 - Chương 132
 - Chương 133
 - Chương 134
 - Chương 135
 - Chương 136
 - Chương 137
 - Chương 138
 - Chương 139
 - Chương 140
 - Chương 141
 - Chương 142
 - Chương 143
 - Chương 144
 - Chương 145
 - Chương 146
 - Chương 147
 - Chương 148
 - Chương 149
 - Chương 150
 - Chương 151
 - Chương 152
 - Chương 153
 - Chương 154
 - Chương 155
 - Chương 156
 - Chương 157
 - Chương 158
 - Chương 159
 - Chương 160
 - Chương 161
 - Chương 162
 - Chương 163
 - Chương 164
 - Chương 165
 - Chương 166
 - Chương 167
 - Chương 168
 - Chương 169
 - Chương 170
 - Chương 171
 - Chương 172
 - Chương 173
 - Chương 174
 - Chương 175
 - Chương 176
 - Chương 177
 - Chương 178
 - Chương 179
 - Chương 180
 - Chương 181
 - Chương 182
 - Chương 183
 - Chương 184
 - Chương 185
 - Chương 186
 - Chương 187
 - Chương 188
 - Chương 189
 - Chương 190
 - Chương 191
 - Chương 192
 - Chương 193
 - Chương 194
 - Chương 195
 - Chương 196
 - Chương 197
 - Chương 198
 - Chương 199
 - Chương 200
 - Chương 201
 - Chương 202
 - Chương 203
 - Chương 204
 - Chương 205
 - Chương 206
 - Chương 207
 - Chương 208
 - Chương 209
 - Chương 210
 - Chương 211
 - Chương 212
 - Chương 213
 - Chương 214
 - Chương 215
 - Chương 216
 - Chương 217
 - Chương 218
 - Chương 219
 - Chương 220
 - Chương 221
 - Chương 222
 - Chương 223
 - Chương 224
 - Chương 225
 - Chương 226
 - Chương 227
 - Chương 228
 - Chương 229
 - Chương 230
 - Chương 231
 - Chương 232
 - Chương 233
 - Chương 234
 - Chương 235
 - Chương 236
 - Chương 237
 - Chương 238
 - Chương 239
 - Chương 240
 - Chương 241
 - Chương 242
 - Chương 243
 - Chương 244
 - Chương 245
 - Chương 246
 - Chương 247
 - Chương 248
 - Chương 249
 - Chương 250: Hoàn chính văn
 - Chương 251: PN 1
 - Chương 252: PN 2
 - Chương 253: PN 3
 - Chương 254: PN 4
 - Chương 255: PN 5
 - Chương 256: PN 6
 - Chương 257: PN 7
 - Chương 258: PN 8
 - Chương 259: PN 9
 - Chương 260: PN 10
 - Chương 261: PN 11
 - Chương 262: PN 12
 - Chương 263: PN 13
 - Chương 264: PN 14
 - Chương 265: PN 15
 - Chương 266: PN 16
 - Chương 267: PN 17
 - Chương 268: PN 18
 - Chương 269: PN 19
 - Chương 270: PN 20
 - Chương 271: PN 21
 - Chương 272: PN 22
 - Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
 
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Trên phong bì trắng tinh sạch sẽ là một hàng chữ viết cứng cáp, tuấn dật.
——【Kính gửi Thẩm Kỳ Nhiên tiên sinh】
Thẩm Kỳ Nhiên nhận ra nét chữ của Thiệu Hành, cho nên vừa nhìn thấy, cậu đã có thể kết luận đây là lá thư tay của hắn . Cậu lập tức nhặt lên, ngồi vào bàn mở phong bì.
Hôm qua cậu viết hai trang giấy, đối phương cũng hồi âm lại hai trang, Thẩm Kỳ Nhiên sơ lược tính toán một chút, số lượng chữ của đối phương không hề ít hơn cậu viết, thậm chí còn nhiều hơn một chút.
Nội dung thư như sau——
Kỳ Nhiên:
Nhận thư rồi, em có khoẻ không.
Thời gian quả thực trôi qua rất nhanh, kể từ lần cuối chúng ta gặp mặt đã gần nửa tháng rồi. Mẫu thân và mọi người cũng rất nhớ em, nhờ ta hỏi em thời gian kết thúc trao đổi chính xác là khi nào, và mong em sớm trở về đoàn tụ với mọi người.
Học viện âm nhạc Mặc Đại Nhĩ dù sao cũng là một trong những học phủ hàng đầu của đế quốc, không khí học tập tự nhiên rất sôi nổi. Nghe em kể về những hiểu biết trong quá trình trao đổi, quả thực rất hữu ích. Hồi ta học ở học viện Moria, đã không tham gia những chương trình trao đổi như vậy, bây giờ nghĩ lại, có chút đáng tiếc.
Tấm "tinh vân cực quang" em nhờ số 1 chụp cho ta thực sự rất đẹp, ta vô cùng thích. Cảnh sắc kỳ diệu này dĩ nhiên khó có được, nhưng cảnh đêm sao trời bình dị ta cũng thích như vậy. Em nói đêm qua bầu trời đêm đầy sao rất đẹp, đáng tiếc không thể nhìn thấy hình ảnh em chụp, thật là vô cùng tiếc nuối.
Thời tiết ở vương đô không tốt bằng chỗ em, đêm qua mưa rất lớn, không ít hoa cỏ trong vườn bị hư hại. Dì Mai muốn thay một loạt hoa cỏ mới, dì hỏi ý kiến ta , ta không quá rành về chuyện này, nên muốn hỏi ý em, không biết em thích loại hoa cỏ thực vật nào? Bây giờ chọn mua và gieo trồng, đợi khi em trở về, có thể nhìn thấy cảnh vườn mới rồi.
…………
……
Thẩm Kỳ Nhiên vốn tưởng rằng thư của Thiệu Hành sẽ dùng từ nghiêm túc, như văn bản hành chính trang trọng cổ hủ, không ngờ lại rất thân thiết hiền hòa, như chuyện trò nhà cửa từ từ kể ra.
Cậu thậm chí không kìm được mà tưởng tượng Thiệu Hành khi viết lá thư này trông như thế nào——vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, nghiêm túc chăm chú viết thư như phê duyệt công văn; hay là thần thái thả lỏng tùy ý, đặt bút là viết liền mạch trôi chảy?
Nghĩ như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên không khỏi nhếch khóe miệng, khẽ cười.
Cậu đột nhiên cảm thấy, nhiệm vụ mỗi ngày một lá thư, dường như cũng không còn khiến cậu đau đầu đến vậy.
Sự việc phát triển vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng hợp tình hợp lý mà tiếp tục——Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành, cứ như vậy anh một lá em một lá, bắt đầu viết thư cho nhau.
Mỗi tối, Thẩm Kỳ Nhiên đều giao lá thư đã viết cho số 1, sau đó sáng hôm sau, cậu luôn có thể tìm thấy thư hồi âm của Thiệu Hành trong túi áo.
Thực ra Thẩm Kỳ Nhiên rất tò mò số 1 đã làm thế nào để vượt qua hai hệ ngân hà hoàn thành việc chuyển giao thư từ, cậu đoán là quân bộ có đường truyền đặc biệt nào đó. Thiệu Hành và số 1 đều không nói rõ, vậy chắc chắn là liên quan đến cơ mật, cậu tự nhiên cũng ngại hỏi.
Nhưng một chức năng lợi hại như vậy lại được dùng vào việc thư từ qua lại giữa cậu và Thiệu Hành, nghĩ thế nào cũng có chút nghi ngờ là dùng quyền lực cá nhân.
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng có một cảm giác kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là khác thường ở đâu, cậu cũng không nói rõ được.
Cùng lúc đó, việc luyện tập hòa tấu của Thẩm Kỳ Nhiên và Hạ Thư Duẫn cũng bắt đầu.
Họ chọn một bản nhạc gốc của Hạ Thư Duẫn, Thẩm Kỳ Nhiên đã tiến hành một vài cải biên trên cơ sở đó. Thẩm Kỳ Nhiên chơi dương cầm, Hạ Thư Duẫn kéo violin, hai người cùng nhau cân nhắc hai ngày mới cuối cùng định được bản nháp, sau đó là tranh thủ thời gian luyện tập, nỗ lực phối hợp.
Trong quá trình luyện tập, hai người vẫn sẽ điều chỉnh một chút bản nhạc. Thẩm Kỳ Nhiên phát hiện Hạ Thư Duẫn thực sự rất có ngộ tính, rất nhiều lần thay đổi đều khiến cậu vô cùng kinh hỉ.
"Anh thật sự rất có thiên phú." Cậu không kìm được mà tán thưởng “ Anh bắt đầu học âm nhạc từ khi nào vậy?”
Bây giờ khi đối diện với Thẩm Kỳ Nhiên, Hạ Thư Duẫn đã không còn câu nệ như trước nữa. Mỗi khi Thẩm Kỳ Nhiên có thắc mắc gì, cậu đều biết gì nói nấy, lời nói rõ ràng nhiều hơn không ít.
"Học chính thức là sau khi vào học viện âm nhạc Mặc Đại Nhĩ, nhưng hứng thú với âm nhạc thì có lẽ bắt đầu từ khi sinh ra."
Hạ Thư Duẫn cười, đôi mắt đẹp cong lên, tuấn mỹ xinh đẹp như một hoàng tử nhỏ
“Mấy cô ở viện phúc lợi kể với tôi, hồi tôi còn bé xíu, chỉ cần nghe thấy âm nhạc là sẽ kích động vẫy tay vẫy chân, còn ê a hát theo nhịp nữa.”
Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, sự chú ý hoàn toàn bị một thông tin khác thu hút.
"Viện phúc lợi?"
Cậu chần chừ nói “ Anh chẳng lẽ...?”
"Ừ." Hạ Thư Duẫn gật đầu, biểu cảm không hề có chút mất tự nhiên nào
"Tôi là trẻ mồ côi, lớn lên ở viện phúc lợi từ nhỏ. Tôi vốn là người Tháp Khắc Nhĩ Tinh, hành tinh đó nằm ở giao giới giữa hệ Thiên Cầm và hệ Khắc Mễ, không được thái bình lắm, mười mấy năm trước từng xảy ra nạn trùng triều." Anh ta hơi dừng lại, giọng trở nên nhẹ hơn
“Lúc đó... đã chết rất nhiều người.”
Nghĩ đến việc mình đã từng xem cuốn "Lịch sử chiến tranh đế quốc" trên phi thuyền, dường như quả thực có một chiến dịch xảy ra gần Tháp Khắc Nhĩ Tinh, lòng Thẩm Kỳ Nhiên lập tức nặng trĩu.
“Xin lỗi, đã làm anh nhớ lại chuyện không vui.”
Hạ Thư Duẫn lắc đầu, thậm chí còn cười:
“Khi đó tôi còn quá nhỏ, chẳng nhớ gì cả. Thực ra tôi cảm thấy mình cũng không chịu nhiều khổ sở lắm, các cô ở viện phúc lợi đều đối xử với tôi rất tốt, sau này tôi còn được người tốt bụng giúp đỡ, mới có thể đến một nơi tốt như vậy để học âm nhạc. Tôi cảm thấy trời cao vẫn rất ưu đãi tôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên lại rất khó có thể cười tươi như đối phương, nghĩ đến việc đối phương tuổi nhỏ mất người thân, một mình đến học viện âm nhạc Mặc Đại Nhĩ, rồi lại gặp phải bao nhiêu chuyện trong trường, thậm chí hiện tại vẫn bị cả Tr**ng X* lánh và bài xích, tâm trạng cậu rất phức tạp.