- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả không khí cũng dường như ngưng đọng.
Thiệu Hành nhìn cậu, Thẩm Kỳ Nhiên lảng tránh ánh mắt hắn, mắt dừng lại ở giá sách phía sau lưng Thiệu Hành.
Trên đỉnh cao nhất của giá sách, có một tập tài liệu được cất giấu kỹ, trong đó có một bản chính là thỏa thuận ly hôn đã ký trước đây.
Sau một lúc lâu, Thiệu Hành cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bình tĩnh không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
"Nhớ rõ." Hắn nói.
"Nhắc đến chuyện này" không để Thẩm Kỳ Nhiên kịp mở miệng, Thiệu Hành đã tiếp lời :
“Ta vừa hay cũng có chuyện muốn nói, bản thỏa thuận đó, rất nhiều điều khoản bên trong vô cùng bất công với em , ta hy vọng có thể sửa đổi.”
Khi ký thỏa thuận trước đây, hắn còn tràn đầy hận ý với Thẩm Kỳ Nhiên, để làm nhục cậu, các điều khoản bên trong gần như hà khắc đến mức tối đa; nhưng hiện tại, đừng nói Thẩm Kỳ Nhiên, chỉ cần Thiệu Hành tự mình nghĩ đến những yêu cầu cố ý làm khó người đó, ví dụ như chuyện cậu không được rời nhà nếu mình không đi, hắn đều khó có thể chấp nhận.
"Không cần."
Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu
" Em không có ý kiến gì về nội dung đó, cứ theo bản gốc mà thực hiện là được. Em muốn nói chuyện với anh cũng không phải về nội dung thỏa thuận, em muốn nói là..." Cậu đột nhiên dừng lại
“Thiệu ca, anh có nghĩ đến chuyện sau khi thỏa thuận có hiệu lực không?”
Thiệu Hành không nói gì.
Có nghĩ đến sao?
Không có.
Bởi vì hắn căn bản không muốn nghĩ, cũng từ chối suy nghĩ. Hắn đã sớm hối hận, nhưng lại hoàn toàn không biết phải làm thế nào để cứu vãn. Chẳng lẽ lại muốn ép Thẩm Kỳ Nhiên, bắt cậu ký một bản tuyên bố thỏa thuận trở thành vô hiệu sao? Không thể nào.
Lúc trước ký thỏa thuận ly hôn chính là do mình chuyên quyền độc đoán, dùng lời đe dọa và ép buộc, bây giờ mình hối hận, liền lại muốn dùng chiêu cũ, ép đối phương thừa nhận thỏa thuận không có hiệu lực sao?
Muốn ký thì ký, muốn hủy thì hủy, tất cả đều theo ý mình, thiên hạ đâu có chuyện tốt như vậy?
Thấy đối phương im lặng không nói, Thẩm Kỳ Nhiên liền tự mình mở lời.
" Em đã nghĩ đến rồi." Cậu nói.
“Thật ra, từ ngày đầu tiên ký bản thỏa thuận đó, em đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.”
Những tính toán đó, cậu vẫn luôn giấu kín trong lòng, chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, nhưng hôm nay, cậu quyết định kể từng chi tiết, tất cả đều nói cho người này nghe.
“Lúc đó em không có tiền, cũng hoàn toàn không muốn dùng tiền của nhà anh, cho nên em đã đăng ký vào hệ Âm nhạc chuyên nghiệp của Học viện Moria, hy vọng trong vòng một năm có thể lấy được chứng chỉ hành nghề âm nhạc, sau đó phát hành bài hát kiếm tiền.”
“Hiện tại, em đã hoàn thành bước đầu tiên. Vài ngày nữa, em có thể phát hành bài hát trên nền tảng lục bá vân, ừm... nói hơi tự phụ một chút, em nghĩ trình độ của mình cũng ổn, chắc là có thể trong vòng một năm còn lại, kiếm đủ tiền để rời khỏi Vương Đô.”
“Chờ chính thức ly hôn xong, em sẽ rời khỏi Vương Đô, có lẽ còn sẽ rời khỏi Đế quốc Lehmann. Em rất hứng thú với nhiều tinh hệ và quốc gia, em muốn đi du lịch một thời gian, đi đến những nơi mình hứng thú để khám phá, cuối cùng chọn một nơi yêu thích nhất, định cư ở đó.”
“ Em sẽ mua một căn nhà nhỏ, tốt nhất là ở bờ biển, mở cửa sổ ra là sẽ nhìn thấy bờ cát vàng óng và biển xanh bao la. Em còn hy vọng căn nhà này có thể có một khu vườn nhỏ, nhưng em sẽ không trồng hoa, chắc là sẽ trồng một đống rau củ, haha, như vậy thì có thể thường xuyên ăn rau củ tươi ngon. Ừm, có lẽ em còn sẽ nuôi một con mèo, nuôi một con chó, tự tay làm tổ nhỏ cho chúng, dù cho em sống một mình rất rất lâu ,nhưng trong nhà vẫn có thể vô cùng náo nhiệt.”
Nói đến những khát khao tốt đẹp về tương lai, giọng Thẩm Kỳ Nhiên vô thức mang theo vài phần ý cười, nhưng sau khi miêu tả xong viễn cảnh của mình, giọng cậu lại dần dần trầm xuống.
"Thiệu ca." Cậu nhìn về phía Thiệu Hành, ánh mắt phức tạp chưa từng có.
"Đây là những gì em hình dung tốt đẹp nhất về tương lai" cậu nói
“ Em hy vọng nó có thể trở thành hiện thực, em cũng đang cố gắng biến nó thành hiện thực. Anh... hiểu ý em không?”
Gần như ngay lập tức, Thiệu Hành hiểu ra.
—— Thẩm Kỳ Nhiên đã biết.
Có lẽ là một loạt hành động gần đây của hắn có chút quá rõ ràng, người này cuối cùng cũng cảm nhận được tâm ý của hắn. Để giữ thể diện và lòng tự trọng cho hắn, đối phương không trực tiếp vạch trần mà chọn cách biểu đạt thái độ một cách uyển chuyển như thế này ——
—— Tương lai của em , không có chỗ cho anh.
—— Trước đây không có, sau này... cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có.
Ngay cả khi từ chối, người này cũng thật dịu dàng và hàm súc.
Nói xong những điều muốn nói, Thẩm Kỳ Nhiên lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Trong cuộc nói chuyện này, cậu cũng không có mục tiêu nhất định phải đạt được, chỉ là cảm thấy nếu đã biết ý nghĩ của Thiệu Hành, mình cũng cần phải làm cho đối phương hiểu ý nghĩ của mình.
Sau một khoảng lặng dài đầy áp lực, Thiệu Hành cuối cùng cũng mở miệng.
“Sau này em còn quay về Vương Đô không?”
Thẩm Kỳ Nhiên sững lại một chút, chậm rãi lắc đầu: “ Em... không biết.”
Thật ra trong hình dung của Thẩm Kỳ Nhiên, nếu cậu đã đi rồi, chắc chắn sẽ không quay lại.
Nhưng đối diện với ánh mắt Thiệu Hành, cặp mắt đen sắc bén đã khiến vô số người khiếp sợ, lúc này lại cô độc và đau buồn, cậu đột nhiên không đành lòng nói thẳng lời phủ nhận.
"Vậy sau này, ta có thể đến thăm em không?"
Thiệu Hành hỏi.
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên im lặng không nói, Thiệu Hành lại hỏi một lần nữa, giọng rất nhẹ.
“... Được chứ?”
Ba chữ nhẹ nhàng, rơi vào lòng Thẩm Kỳ Nhiên, đè nặng đến mức cậu gần như không thở nổi.
Cậu có thể cảm nhận được, Thiệu Hành thật sự rất xem trọng mình, nên mới cẩn thận đến vậy, giống như mãnh hổ cẩn trọng ngửi hoa hồng, đặc biệt trân quý và che chở những điều tốt đẹp mong manh, nhưng... Em thật sự không đáng để anh như vậy đâu.
"Đương nhiên có thể." Ngực nghẹn lại khó chịu, Thẩm Kỳ Nhiên thậm chí cảm thấy mắt mình bắt đầu cay xè, giọng cũng run run nhè nhẹ
“ Em.. em luôn hoan nghênh anh.”
“Vậy thì tốt.”
Thiệu Hành mỉm cười, Thẩm Kỳ Nhiên cũng muốn cười như hắn, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhếch khóe miệng lên được. Cậu chật vật cúi đầu, cố gắng làm cho không khí không quá khó xử.
“Thế Thiệu ca anh thì sao?” Cậu buồn rầu nói
“Kế hoạch tương lai của anh là gì?”
“Ta sẽ làm một số việc cần phải làm.”
Thiệu Hành nói, ánh mắt hắn lướt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xa xa những ánh đèn vạn nhà, trong tiếng thở dài, có sự kiên định không thay đổi.
“ Ở vị trí của ta , mọi kế hoạch đều là sứ mệnh cần phải gánh vác.”
Hắn yêu mảnh đất đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, yêu quốc gia tự do và bao dung này. Nhưng đế quốc mới thành lập trăm năm, dưới vẻ ngoài thái bình thịnh vượng là những sóng ngầm dữ dội, nền tảng chưa vững chắc.
Hắn gánh vác quá nhiều kỳ vọng và trách nhiệm, thậm chí còn bao gồm cả những tiếc nuối nặng nề và những tâm nguyện chưa thể hoàn thành của đời trước.
Hắn không thể như Thẩm Kỳ Nhiên, tự do tự tại theo đuổi ước mơ và tương lai của mình. Con đường hắn phải đi, định sẵn là một con đường lâu dài và gian khổ.
“Một người đứng càng cao, lựa chọn có thể làm càng ít. Mà ta có thể lựa chọn…” Thiệu Hành nhìn về phía Thẩm Kỳ Nhiên, đột nhiên cười khổ một chút.
“Không, có lẽ ngay từ đầu… ta đã không có lựa chọn nào cả.”
Cuộc nói chuyện này kết thúc trong một bầu không khí nặng nề và áp lực.
Thẩm Kỳ Nhiên sau đó tâm trạng vô cùng u uất, trên mặt không có một chút ý cười nào. Thiệu Hành thì thỉnh thoảng mỉm cười, dường như không nhận ra ý nghĩa của cuộc nói chuyện này là gì.