- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Nhẫn cưới?!
Đáy lòng Thẩm Kỳ Nhiên thoáng chùng xuống, cậu không đeo nhẫn cưới — tay cậu sạch sẽ hoàn toàn trống trơn.
Cậu không phải cố ý quên. Làm bánh mì mỗi ngày, đeo nhẫn thực sự rất bất tiện nên cậu tháo ra cất trong ngăn kéo. Vừa nãy ra cửa vội quá, thế là quên mất tiêu.
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên đờ người ra như vậy, Thiệu Hành liền hiểu hết.
“Cậu quên rồi à?”
Thẩm Kỳ Nhiên hổ thẹn gật đầu. Trước khi ra cửa chuẩn bị bao lâu là vậy, vậy mà cậu lại quên thứ quan trọng nhất.
Chuyện hai người có quan hệ không tốt là chuyện riêng, nhưng nếu ra ngoài mà không diễn cho trọn vai thì lại là chuyện khác.
Là đối tượng kết hôn của Thiệu Hành, tham dự trường hợp chính thức mà không đeo nhẫn cưới, nhất định sẽ gây ra nhiều đồn đoán và bàn tán, mà tình huống như vậy vốn dĩ có thể tránh được.
“Nếu không… hay là tôi không vào nữa.” Cậu cứ kéo chân sau không chịu bước tới, băn khoăn nói, “Anh chỉ cần nói tôi không khỏe, tạm thời phải về trước…”
Thiệu Hành im lặng nhìn cậu một lúc, rồi bất chợt cắt ngang:
“Đưa tay đây.”
Thẩm Kỳ Nhiên không hiểu, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Thiệu Hành vươn tay hái một chiếc lá dài từ bụi cây bên cạnh, nhanh chóng đan thành một chiếc nhẫn cỏ, giọng điềm nhiên lặp lại:
“Đưa tay.”
Tưởng không mang nhẫn là có thể danh chính ngôn thuận mà từ chối dự tiệc sao?
Ngây thơ thật.
Thẩm Kỳ Nhiên ngơ ngác đưa tay ra, Thiệu Hành nắm lấy đầu ngón tay cậu. Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo đến bất ngờ, Thẩm Kỳ Nhiên hơi sững người, rồi nhanh chóng nhận ra——
Hắn đợi cậu ngoài này lâu như vậy, gió đêm hiu quạnh, trời lạnh như nước, tay hắn làm sao mà còn ấm được chứ?
Tim như bị kim châm nhẹ một cái, Thẩm Kỳ Nhiên hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra lời.
Vừa rồi cậu đã nói bao nhiêu câu xin lỗi, nhưng mãi đến giờ mới nhận ra, cảm giác áy náy và hối hận chân thật thì thật sự rất khó nói ra thành lời.
Thiệu Hành không để ý đến biểu cảm của Thẩm Kỳ Nhiên, hắn nắm lấy tay trái cậu, chậm rãi đeo chiếc nhẫn cỏ vào ngón áp út.
Rõ ràng là cậu không thường xuyên đeo nhẫn, ngón tay không hề có vết hằn, Thiệu Hành đành phải dựa vào cảm giác, đặt chiếc nhẫn mềm mại ấy vào vị trí hắn cho là vừa vặn nhất.
Thẩm Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn, thoáng bừng tỉnh, trong đầu chợt xuất hiện một ảo giác — nếu đổi thời gian và địa điểm, thì cảnh tượng này… có phần giống như trong lễ cưới lúc trao nhẫn.
Khi cậu xuyên đến thế giới này, lễ cưới đã xong rồi, nên hoàn toàn không có ký ức nào về việc đeo nhẫn cưới.
Mà Thiệu Hành… không đúng, người trong lễ cưới hôm đó là phiên bản trước khi trọng sinh, còn người hiện tại trước mặt cậu, đã là sau khi trọng sinh rồi. Với hắn mà nói, ký ức về chiếc nhẫn cưới có lẽ đã là chuyện từ rất lâu trước?
Cũng có thể, hắn không còn muốn nhớ lại nữa.
Thẩm Kỳ Nhiên len lén liếc hắn một cái, may là đối phương không tỏ vẻ giận dữ gì, chỉ tự nhiên đeo chiếc nhẫn cỏ cho cậu xong, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ bóp nhẹ ở cạnh chiếc lá, vài tia sáng mờ nhạt thoáng lóe lên — Thẩm Kỳ Nhiên cảm giác ngón áp út bỗng lạnh toát, chiếc nhẫn lá nhẹ tênh kia, bỗng nhiên có trọng lượng thật.
“Giữ được cả tối.” Thiệu Hành buông tay ra. Chiếc nhẫn ban nãy vẫn còn là nhẫn cỏ, giờ đã biến thành một chiếc nhẫn cưới bằng bạch kim, y hệt chiếc trên tay hắn.
“Không nhìn kỹ thì không phát hiện ra đâu.” Thiệu Hành nói.
Thẩm Kỳ Nhiên ngạc nhiên đến mức há hốc miệng. Tuy rằng trong sách từng nhắc đến việc Thiệu Hành có thể dùng tinh thần lực để cụ thể hóa vật thể, nhưng giữa lý thuyết và trải nghiệm thực tế đúng là hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
“Giỏi quá đi mất.” Cậu sờ lên chiếc “nhẫn cưới” kia, hoàn toàn không phân biệt nổi với nhẫn thật, “Thiệu ca giỏi thật đấy! Thứ gì cũng có thể biến ra được luôn à??”
Việc bản thân xem như điều bình thường, nhưng đối phương lại hào hứng như trẻ con, Thiệu Hành không nhịn được liếc cậu mấy lần, rồi khẽ gật đầu.
“Mấy vật nhỏ nhỏ thì được.”
“Thế… còn vật sống thì sao?” Cậu phấn khích hỏi, trong mắt hắn giờ đây còn thần kỳ hơn cả pháp sư, “Anh có thể biến ra mèo con hay chó con được không?”
“…”
Thiệu Hành lặng lẽ nhìn cậu, không đáp. Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, mãi mới nhận ra bản thân vừa hỏi câu cực kỳ ngu ngốc.
Cậu vừa hỏi cái gì thế này! Thiệu Hành là cường giả tinh thần lực cấp SSS đó! Nếu hắn mà cụ thể hóa được sinh vật sống, thì chắc chắn cũng là những con mãnh thú có thể xông pha chiến trường chứ! Vậy mà cậu lại hỏi có thể biến ra mèo con chó con…?
Rốt cuộc là do mắt nhìn của cậu quá thấp, mất mặt thật đấy, phải nhanh chóng tỉnh lại mới được.
Thẩm Kỳ Nhiên xấu hổ cười cười, vội vàng chuyển chủ đề: “Chúng ta mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh quá rồi.”
Thiệu Hành không có ý kiến gì, hai người cùng bước đến cổng lớn của lâu đài, đưa thiệp mời cho thủ vệ trưởng. Người kia nghiêm nghị chào theo nghi thức quân đội, ánh mắt vẫn dõi theo hai người họ đi vào sảnh chính rồi mới thu lại.
Bóng hai người vừa khuất sau cửa, mấy tên lính gác ngoài cổng đã bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Quả nhiên đúng như lời đồn…”
“Thật đấy, không lừa đâu…”
Bọn họ đều biết, trước nay Thiệu Hành thiếu tướng luôn ở trong quân đội không về nhà, có dự tiệc thì cũng chạy thẳng từ quân doanh tới.
Tình huống hai vợ chồng gặp nhau ở cổng lâu đài rồi cùng nhau vào dự tiệc không phải chưa từng thấy, nhưng như Thiệu Hành thiếu tướng thì đúng là hiếm — đến sớm tận hai tiếng rưỡi, chỉ để chờ một người…
Cho nên khi Thẩm tiên sinh xuất hiện, ai cũng lo thay cho cậu ấy. Dù hai người có tình cảm mấy đi nữa, thì cũng khó tránh khỏi một trận giông bão.
Vậy mà không biết Thẩm tiên sinh đã nói gì, chỉ thấy sắc mặt âm trầm của Thiệu Hành nhanh chóng dịu lại như mây tan trời quang.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó.
Thông thường, vợ chồng gặp nhau rồi sẽ vào hội trường luôn. Thế mà hai người này lại bày ra cảnh tượng chẳng khác gì mới cưới — nói chuyện, kéo tay, còn bày ra trò nắm tay tình cảm ngay trước mặt bao người.
Cả đội thị vệ chỉ biết mặt không cảm xúc mà nhìn hai người họ thắm thiết âu yếm, nói những lời mùi mẫn đã lâu không gặp…
Phải nói thật, đêm nay ai đến dự tiệc cũng đều có đôi có cặp, tình cảm một chút cũng là bình thường. Nhưng ngược cẩu đến mức này thì… có hơi quá đáng rồi đó?
Làm ơn đừng bồi thêm nữa, mấy con cẩu tụi tôi sắp ngất luôn rồi đây này.