- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Heather cười khẩy một tiếng: “Một thủ tục nhỏ nhặt mà thôi. Chờ Iseah trở thành Tộc Duệ của ta, chỉ cần hoàng đệ ta nói một câu, dù Thiệu Hành không thể có mặt, hai ngươi vẫn có thể giải trừ hôn ước.”
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Kỳ Nhiên, ý vị thâm trường nói :
“Ngoan ngoãn đi theo ta, chỉ cần làm ta hài lòng, sau này cho ngươi một danh phận, cũng không phải là không thể.”
Thẩm Kỳ Nhiên im lặng một lát, cậu ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ chân thành.
“Vâng, Điện hạ.”
Hai tuần sau, hoàng thất tổ chức nghi thức chuyển giao Thái tử tại Điện Hoa Hồng.
Thông thường, việc chuyển giao quyền lực luôn đi kèm với những sóng ngầm dữ dội, nhưng khi Đại hoàng tử Acous trao vương miện vàng tượng trưng cho thân phận Thái tử cho em trai mình, nụ cười trên mặt y vô cùng chân thành.
Mối quan hệ giữa hai anh em này vẫn luôn rất tốt. Trước đây, việc thay đổi Thái tử đã không thể thực hiện trong một thời gian dài, một phần cũng vì Iseah không muốn thay thế vị trí của anh trai mình, nên vẫn luôn từ chối.
Nhưng hiện tại, Quốc vương bệ hạ không còn nhiều thời gian, Acous cũng liên tục nhấn mạnh rằng bản thân đã mất tinh thần lực nên không thích hợp làm quân chủ. Iseah chỉ có thể nhận nhiệm vụ trong lúc nguy nan, gánh vác tương lai
của đế quốc.
Sau nghi thức, hoàng thất tổ chức một bữa tiệc long trọng tại sảnh yến tiệc hoàng cung. Thẩm Kỳ Nhiên cũng nằm trong số khách mời. Cậu hiện tại đã rất quen thuộc với những buổi tiệc như thế này, thành thạo ứng phó với hết đợt khách này đến đợt khách khác đến làm quen.
Thẩm Kỳ Nhiên dành chút thời gian đến khu rượu để gọi một ly nước chanh giải khát. Đang định tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì đột nhiên nhìn thấy Khẳng Trạch một mình ngồi ở góc, vừa thất thần uống rượu vang đỏ, vừa không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía lầu hai.
Thẩm Kỳ Nhiên theo ánh mắt Khẳng Trạch nhìn lên. Trên bàn chính ở lầu hai có các thành viên hoàng tộc, ba anh em hoàng gia đều có mặt, trong đó Iseah đương nhiên là nhân vật chính tuyệt đối của đêm nay.
Không ít quý tộc đều đến bái kiến và bắt chuyện. Nếu là Iseah trước đây, chắc chắn sẽ vô cùng thiếu kiên nhẫn, nhưng hắn không phải là không giỏi ứng phó với những trường hợp như thế này, chỉ là trước đây vẫn luôn né tránh.
Giờ đây, khi bắt đầu gánh vác trách nhiệm, không còn lộ ra vẻ kiêu ngạo xa cách ngàn dặm nữa, hắn biểu hiện cũng không kém hơn bất kỳ ai.
“Nếu để ý đến vậy, tại sao không qua đó?”
Nghe thấy tiếng nói, Khẳng Trạch lập tức thu hồi ánh mắt, thấy Thẩm Kỳ Nhiên bưng ly rượu ngồi xuống đối diện mình.
Cơ thể căng thẳng hơi thả lỏng, đây là sự nhẹ nhõm chỉ có khi đối mặt với người bạn đáng tin cậy. Khẳng Trạch lắc đầu: “Hắn không muốn nhìn thấy tôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên nhướng mày: “Sao tôi lại cảm thấy, là anh không muốn đi gặp hắn?”
Khẳng Trạch trầm mặc một chút.
“Tôi luôn chọc hắn tức giận.” Hắn thở dài
“So với việc đến gần, có lẽ giữ khoảng cách một chút sẽ thích hợp hơn cho mối quan hệ của tôi và hắn.”
Thẩm Kỳ Nhiên suy nghĩ một lát, hỏi: “Nếu anh không phải… không phải thân phận này, anh và Điện hạ Iseah có phải sẽ không thay đổi thành như ngày hôm nay không?”
Khẳng Trạch nhấp một ngụm rượu, trong đôi mắt đỏ như rượu dường như có điều gì đó đang xao động, cuối cùng lại trở về yên lặng.
“Không có nếu.” Hắn thì thầm “So với những ảo tưởng không thực tế, tôi chú tâm hơn vào hiện thực.”
“Đã vậy thì anh càng nên đi tìm hắn” Thẩm Kỳ Nhiên nói
“So với việc ngồi đây suy nghĩ miên man, trực tiếp hành động mới gọi là đối mặt với hiện thực.”
Cậu đặt ly rượu xuống, hơi ghé sát vào Khẳng Trạch, nhìn vào mắt đối phương.
“Đi ngay đi, ở bên cạnh hắn, đừng rời đi” Cậu dùng khẩu hình không tiếng động nói
“Nếu không anh sẽ hối hận.”
Ngoài Tộc Duệ và Thứ Hoàng, giữa các Tộc Duệ đồng loại cũng có sự cảm ứng nhất định. Khẳng Trạch mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Thẩm Kỳ Nhiên.
“Các ngươi muốn làm gì?” Hắn nói “các ngươi” ở đây là chỉ Thẩm Kỳ Nhiên và Heather.
Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu, không nói gì.
“Tôi biết cậu vẫn luôn điều tra chuyện của Đại hoàng tử điện hạ” Khẳng Trạch nói thẳng không kiêng nể.
" Mấy người muốn để chuyện tương tự lại tái diễn một lần nữa sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên vẫn lắc đầu, lại lặp lại một lần: “Đi thôi.”
Khẳng Trạch biết rằng nếu có lệnh của Thứ Hoàng, mình không thể moi được lời nào từ miệng Thẩm Kỳ Nhiên. Đối phương có thể đưa ra ám chỉ đến mức độ này đã là vô cùng hiếm có.
Hắn không ngồi yên được nữa, gật đầu ra hiệu với Thẩm Kỳ Nhiên rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Thẩm Kỳ Nhiên một mình ngồi trước bàn, uống cạn giọt nước chanh cuối cùng trong ly, rồi đặt ly xuống.
Ly rượu va chạm mạnh vào bàn phát ra tiếng vang giòn giã. Thẩm Kỳ Nhiên lúc này mới phát hiện tay mình hơi run. Cậu hít sâu vài lần, cuối cùng cũng tự trấn tĩnh lại.
Ngồi yên lặng tại chỗ một lát, cậu từ từ đứng dậy, đi về phía bục biểu diễn ở trung tâm sàn nhảy.
Dàn nhạc cung đình vừa kết thúc một bản nhạc. Thẩm Kỳ Nhiên lễ phép nói với họ:
“Tôi có thể mượn cây đàn dương cầm của các vị để biểu diễn vài bản nhạc được không?”
Mọi người đều biết, Phu nhân Nguyên soái chính là R Thần , cũng là một trong những nhạc sĩ được yêu thích nhất ở vương đô hiện nay. Yêu cầu của cậu không ai sẽ từ chối, thậm chí còn rất vui vẻ. Dàn nhạc lập tức nhường chỗ. Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười cảm kích với họ.
“Tôi muốn một mình độc tấu ở đây, các vị có thể lùi xuống dưới bục biểu diễn được không?”
Yêu cầu này không quá đáng. Mọi người lập tức lùi lại, trên bục biểu diễn chỉ còn lại một mình Thẩm Kỳ Nhiên.
Không ít người cũng chú ý đến việc Thẩm Kỳ Nhiên lên sân khấu, sôi nổi hướng ánh mắt về phía cậu. Thẩm Kỳ Nhiên không để tâm, cậu ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, đặt hai tay lên phím đàn.
Cậu rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc nhẫn cưới ở tay trái, như thể một lần nữa hấp thụ được dũng khí vô hạn. Sau đó, ngón tay cậu ấn xuống nốt nhạc đầu tiên.
Hôm nay cậu không biểu diễn bản nhạc phi tinh thần lực mà mình giỏi nhất, mà là một bản nhạc tinh thần lực.
Đây là lần đầu tiên R Thần biểu diễn nhạc tinh thần lực ở nơi công cộng, trước mặt nhiều người như vậy.
Tên bản nhạc cậu biểu diễn là 《Thần Mặt Trăng》.
Trong một hệ thiên hà nào đó thuộc Đế quốc Lehmann, trên một hành tinh hoang vu xa xôi.
Thiệu Hành ngủ say trong thiết bị phong bế khổng lồ, chống lại sự ăn mòn và phản phệ của tinh thần lực.
Ý chí của hắn là vũ khí duy nhất, gian nan tiến về phía trước trong nhà tù do tinh thần lực tạo ra. Trong thế giới tinh thần lực, mọi thứ đều không ngừng biến đổi, hư hư thật thật, thật thật hư hư.
Chúng làm rối loạn dòng chảy thời gian, bóp méo khoảng cách không gian, khiến người bị lạc trong đó gần như không thể phân biệt mình có còn ở trong không gian thời gian ban đầu hay không.
Thiệu Hành không biết trạng thái giằng co này kéo dài bao lâu, cũng không biết đâu là điểm cuối. Cảnh vật xung quanh kỳ lạ như kính vạn hoa sặc sỡ. Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy mình đại khái là đang mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ vô cùng chân thật.
Hắn trở về nhà mình.
Chân trời tràn ngập sương xám không tan, như buổi sáng sớm sau cơn mưa còn chưa trong sáng. Không còn cần xe lăn để đi lại, hắn cuối cùng cũng có thể như khoảng thời gian trước khi bị thương, bước đi vững chãi, đôi ủng quân đội màu đen bước qua những viên đá lát đường còn dính giọt nước, vươn hai tay đẩy cánh cổng sân vườn.
Trong không khí tràn ngập mùi hơi nước ẩm ướt. Đi qua bãi cỏ sân vườn, hắn nhìn thấy cửa chính biệt thự đã mở rộng, người mà hắn ngày đêm thương nhớ đang đứng ở cửa. Người đó dường như không quá ngạc nhiên hay vui mừng khi hắn trở về, chỉ lặng lẽ mỉm cười với hắn, sau đó mở miệng nói.
“Thiệu Hành, em phải đi rồi.”
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Lời tác giả muốn nói:
Chương sau là gần xong rồi! Phó bản này cuối cùng cũng sắp kết thúc!! Các bạn xem đau khổ, tôi viết cũng đau khổ QAQ
Tôi không nên thiết lập bối cảnh chiến tranh thù hận sâu sắc như vậy đâu huhu, cuốn sau tuyệt đối không làm thế nữa huhu [ngụ ý là mau đi sưu tầm truyện sắp ra của tôi đi, không ngọt không lấy tiền!]