- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Mèo con khẽ giật tai, vẻ mặt vô tội như thể chẳng hiểu lời Thẩm Kỳ Nhiên vừa nói. Cậu đưa tay định xoa đầu nó, nhưng lại bị khéo léo né tránh. Mèo con nhanh nhẹn thoắt cái đã ngồi gọn lên vai bên kia của cậu.
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Thôi được rồi, cậu hiểu rồi – có thể chủ động đến gần cậu thì được, chứ người khác muốn đụng vào thì lại không cho. Đúng là một tiểu khả ái cao quý và kiêu ngạo.
Khi Thẩm Kỳ Nhiên quay lại đại sảnh yến tiệc, bữa trưa cũng gần kết thúc. Dàn nhạc chuyển sang tấu khúc nhảy vui tươi, không ít người đã cùng bạn nhảy của mình bước vào sàn, nhẹ nhàng lướt theo điệu nhạc.
Cậu đưa mắt nhìn quanh, không thấy Thiệu lão phu nhân và Thiệu Dao ở chỗ ngồi cũ, có lẽ đã được mời sang bàn khác. Thẩm Kỳ Nhiên cũng không có hứng tham gia náo nhiệt, chỉ đưa mắt dò xét khắp đại sảnh rồi cúi đầu hỏi mèo con đang nằm trên vai:
“Chủ nhân của ngươi đâu? Ta đưa ngươi đi tìm chủ nhân nhé?”
Mèo con nghiêng đầu nhìn cậu một cái, rồi bất ngờ nhảy khỏi vai, nhanh nhẹn chạy về phía trước.
“Này! Chờ chút!”
Thẩm Kỳ Nhiên vội vã đuổi theo, nhưng trong sảnh người đông như nêm, cậu không thể chạy quá nhanh, mới loáng cái đã bị bỏ rơi. Đứng bối rối giữa dòng người, cậu đảo mắt nhìn quanh, chợt thấy Thiệu Hành.
Có vẻ cuộc trò chuyện riêng giữa hắn và Quốc vương bệ hạ đã kết thúc. Thiệu Hành lúc này đang ngồi ở đài ngắm cảnh tầng hai, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ yến tiệc.
Bên cạnh hắn còn có Hoàng hậu và một vài người khác, dường như đang bàn bạc điều gì đó.
Không rõ có phải cảm nhận được ánh nhìn của cậu hay không, mà Thiệu Hành đột nhiên quay đầu nhìn sang. Thẩm Kỳ Nhiên giật mình, vội vàng quay người đi, làm ra vẻ chưa từng thấy gì, rồi nhanh chóng lẩn vào đám đông.
Không phải cậu cố tình tránh mặt Thiệu Hành, mà là sợ bị Hoàng hậu để ý. Bàn tiệc kia rõ ràng dành cho hoàng thất, Đại hoàng tử Acous và Tam hoàng tử Iseah đều đang có mặt. Nếu Hoàng hậu đột nhiên gọi cậu lại, mà lúc đó Heather trở về thì phải làm sao?
Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy xấu hổ đến mức không thở nổi.
Lúc ấy, Đại hoàng tử đang cùng Thiệu Hành thảo luận về một dự luật mới, thấy hắn bỗng dưng chăm chú nhìn xuống dưới lầu, y cũng theo bản năng nhìn theo nhưng không phát hiện điều gì lạ thường.
“Vậy hôm nay nói đến đây thôi.” Iseah bỗng lên tiếng.
“Cũng được.” Hoàng hậu cười dịu dàng, che miệng bằng chiếc quạt xếp, “Nãy ta có thấy phu nhân của Nguyên soái đi ngang qua trong đám đông.”
Vẻ mơ hồ của Đại hoàng tử lập tức tan biến. Mối quan hệ mặn nồng giữa Nguyên soái và phu nhân y cũng từng nghe nói qua.
Ban đầu còn ngỡ là lời đồn thổi quá đà, nhưng giờ thì chỉ cần phu nhân xuất hiện thoáng chốc trong đám đông thôi cũng khiến ánh mắt Thiệu Hành không thể rời đi – quả nhiên, lời đồn không sai.
“Nếu vậy thì chúng ta cũng không làm phiền hai vị thêm nữa.” Đại hoàng tử mỉm cười nói với Thiệu Hành, “Chuyện còn lại, để sau rồi bàn tiếp.”
Thiệu Hành biết họ lại hiểu nhầm, nhưng không lên tiếng đính chính. Hắn chỉ gật đầu lịch sự rồi nhanh chóng cáo lui.
Thẩm Kỳ Nhiên ngồi một mình ở góc yên tĩnh, khẽ nhấp một ngụm trà chanh mát lạnh. Thiết bị hỗ trợ học tập của cậu hết pin, không thể ôn luyện gì thêm, chỉ có thể buồn chán nhìn các cặp đôi nhảy múa giữa sàn.
Trước đây thời còn đại học, cậu từng theo bạn cùng phòng tham gia câu lạc bộ khiêu vũ, cũng học được một vài bước cơ bản, từng được hội trưởng khen có năng khiếu.
Nhưng so với âm nhạc, khiêu vũ đối với cậu chỉ là một sở thích thoảng qua. Đêm nay, cậu cũng không định lên sàn, chỉ ngồi ngắm là đủ rồi.
Chỗ cậu ngồi khuất sau vài chậu cây cao lớn, khéo léo che khuất chiếc bàn tròn nhỏ khỏi tầm mắt người ngoài. Vài cô hầu gái bưng rượu đứng bên kia mấy chậu hoa, tiếng trò chuyện rì rầm vô tình lọt vào tai Thẩm Kỳ Nhiên.
“Ta vừa trông thấy Nguyên soái Thiệu Hành – trời ơi, ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong ảnh! Khí chất kia, thật đúng là như võ thần trong truyền thuyết!”
“Ta cũng nhìn thấy. Tuy còn trẻ nhưng khí thế chẳng kém gì các vị lão tướng. Chỉ tiếc là đôi chân của ngài…”
“Haiz, thật đúng là thiên tài bị số phận trêu ngươi...”
Các cô gái cảm thán, rồi có người bỗng quay sang nhìn sàn nhảy:
“Nếu chân Nguyên soái không bị thương, chắc giờ cũng có thể như bao người khác cùng phu nhân khiêu vũ rồi nhỉ?”
“Chưa chắc đâu,” có người phản đối ngay “Ngài ấy trông rất nghiêm túc, chẳng giống người thích mấy trò như vậy. Nghe nói trước khi bị thương cũng chưa từng bước lên sàn nhảy.”
“Nhưng ta nghe phu nhân Nguyên soái rất thích khiêu vũ đó, biết đâu Thiệu Hành sẽ vì người mình yêu mà phá lệ thì sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên suýt nữa bị trà chanh sặc đến ho. Các cô gái vừa nghe tiếng ho nhẹ phát ra liền tản đi nhanh chóng. Dù lời họ nói không có gì quá đáng, nhưng dẫu sao bàn tán sau lưng người khác cũng không phải điều nên làm.
Cậu lấy khăn giấy chậm rãi lau miệng. Đúng lúc ấy, tán cây bên cạnh khẽ lay, Thẩm Kỳ Nhiên tưởng các hầu gái quay lại, nhưng liền nghe một giọng trầm quen thuộc vang lên:
“Sao lại ngồi một mình ở đây?”
Cậu sững sờ nhìn thấy Thiệu Hành vòng qua chậu cây bước đến trước bàn, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Mới đó mà đã xong chuyện với Hoàng hậu rồi sao? Mà đây lại là một góc rất khuất, hắn tìm được bằng cách nào?
“Ta làm phiền cậu à?” Thiệu Hành hỏi.
“Đâu có.” Thẩm Kỳ Nhiên lấy lại tinh thần, cầm bình trà chanh pha lê trên bàn, “ Anh muốn uống chút trà chanh không?”
“Ừm, cảm ơn.”
Thẩm Kỳ Nhiên rót một ly trà chanh đưa cho hắn. Câu chuyện lặng lẽ rơi vào im lặng, hai người đối diện nhau không nói gì, không khí có phần ngượng ngùng.
Thật ra, Thẩm Kỳ Nhiên cũng không rõ nên cư xử thế nào với Thiệu Hành lúc này. So với việc bị động chờ phán quyết, cậu hiểu rõ rằng duy trì quan hệ hòa hoãn với Thiệu Hành mới là cách sống sót an toàn.
Hơn một tháng ở chung, mối quan hệ của họ cũng có chút tiến triển, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Giờ đây, sau khi hắn lên chức Nguyên soái, nếu cậu tỏ ra quá thân thiết sẽ bị coi là kẻ tham quyền; nhưng giữ khoảng cách thì lại thành ra lạnh nhạt.
Cậu thực sự không biết nên đặt mình vào vị trí nào cho đúng.
Cậu khẽ nhấp trà chanh, lén liếc sang người bên cạnh. Thiệu Hành đang cúi đầu nhìn ly trà trong tay, ngón tay vô thức miết quanh miệng ly, như thể đang suy nghĩ điều gì, hoặc do dự điều gì.
Đột nhiên, Thẩm Kỳ Nhiên có cảm giác kỳ lạ: dường như Thiệu Hành cũng không biết nên cư xử với cậu thế nào, thậm chí còn bối rối hơn cả cậu.
Nhưng rồi ý nghĩ ấy khiến cậu bật cười trong lòng – rõ ràng chỉ có cậu là người cần cải thiện mối quan hệ để tồn tại, còn Thiệu Hành thì đâu cần điều đó.
“ Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện ra khiêu vũ sao?” Thiệu Hành chủ động phá vỡ sự im lặng.
Hắn nhìn ra phía sàn nhảy nhộn nhịp:
“Ta nghe nói cậu rất thích những hoạt động như vậy.”
“À... thích thì thích, nhưng không có bạn nhảy phù hợp.” Thẩm Kỳ Nhiên cười nhẹ, thuận miệng nói một lý do, “ Tôi không quen ai ở đây, thôi thì đứng nhìn vui là được rồi.”
Thiệu Hành trầm mặc trong chốc lát.
“Ta không phải là người sao?” Hắn bất ngờ hỏi.
“Hay là... ngươi cảm thấy chúng ta vẫn chưa đủ thân?”