- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Buổi chiều, ánh nắng ấm áp chiếu rọi mặt đất. Hai người rời khỏi ghế đá công viên, nắm tay tiếp tục tản bộ dọc con đường.
“Anh vừa nói việc em trở về có chút vấn đề, có phải liên quan đến khó khăn khi anh tiến vào không?” Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
Thiệu Hành gật đầu: “Anh là nhập chiếu mà vào, bản thể thật ra vẫn ở đế quốc Lehmann. Chỉ cần anh giải trừ nhập chiếu, lập tức có thể quay về thế giới cũ. Nhưng em thì khác. Bản thể của em đang ở đây. Nếu muốn rời khỏi thế giới này, nhất thiết phải đi qua kênh thời không, nhưng thế giới này quá mức phong tỏa, việc cưỡng chế tạo kênh thời không sẽ khá khó khăn.”
Thẩm Kỳ Nhiên hơi ngẩn người, không phải vì những khó khăn hắn nói, mà là câu nói kia – “Bản thể của em đang ở đây”.
Bản thể của mình… là ở đây sao?
Cậu thật ra cũng không thể xác định.
Cậu thậm chí không biết liệu “Thẩm Kỳ Nhiên” hiện tại có phải là cơ thể ban đầu của mình hay không. Dù dung mạo và hình dáng đều giống hệt mình ban đầu, nhưng có lẽ “Thẩm Kỳ Nhiên” trong nguyên tác vừa khéo lại giống hệt mình thì sao?
Nhưng việc băn khoăn liệu có phải hay không dường như cũng không có ý nghĩa gì. Dù đây có phải là “bản thể” của cậu hay không, cơ thể này đã thực sự ở lại thế giới này. Muốn rời đi, nhất thiết phải giống như Thiệu Hành nói, đi qua kênh thời không bình thường.
Tuy nhiên, Thẩm Kỳ Nhiên rất hoang mang: Cùng là người đến từ thế giới khác, tại sao Thiệu Hành lại phải nhập chiếu, thậm chí chiếm dụng thân phận người khác mới có thể tiến vào, còn mình lại có thể tự do sinh hoạt ở đây?
Cậu đưa ra nghi vấn của mình, Thiệu Hành đáp:
“Có lẽ là do cái tinh thần mẫu thể kia.”
Hắn từng vô cùng nghi hoặc về việc Thẩm Kỳ Nhiên có thể tự do tồn tại trong thế giới này. Sau khi xem qua thức hải tinh thần của đối phương, hắn mới chợt hiểu ra.
“Tình huống của người khác anh không rõ ràng, nhưng thức hải tinh thần của Du Tư Tháp cũng có tinh thần mẫu thể giống như của em.”
Thẩm Kỳ Nhiên sững sờ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ…”
“Ừm.” Thiệu Hành gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng,
“Người ở đây biến thành hình thái nửa người nửa trùng như hiện tại, hẳn là cũng có liên quan đến Nữ Vương Trùng Tộc .”
Thẩm Kỳ Nhiên vẫn luôn cho rằng Trùng tộc ở đây và Trùng tộc ở thế giới của Thiệu Hành là hai hệ thống tộc đàn khác nhau. Nhưng tinh thần mẫu thể của mình lại giống như của họ, vậy có nghĩa là hai bên thật ra cùng một nguồn gốc.
Chẳng trách mình sẽ không bị quy tắc của thế giới này bài xích, hóa ra mình quả thật có thể xem là “đồng loại” với họ.
“Em đã tra cứu một số tài liệu lịch sử, cuộc xâm lược của Trùng tộc ở thế giới này xảy ra từ mấy ngàn năm trước. Chẳng lẽ khi đó Nữ Vương Trùng tộc đã tồn tại rồi sao?” Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
Thiệu Hành gật đầu: “Trùng tộc nữ vương cũng là truyền thừa qua nhiều đời. Chúng sẽ kế thừa ký ức và tri thức của những đời trước, không ngừng tiến hóa và lột xác. Chiều dài thời gian này ít nhất cũng có mấy ngàn năm.”
Thẩm Kỳ Nhiên nhíu mày. Nếu thật sự là như vậy, thì việc Nữ Vương Trùng tộc mấy ngàn năm trước đã đến thế giới này, gieo rắc và khuếch tán loài trùng, hoàn toàn ăn mòn và ô nhiễm thế giới này, là hoàn toàn có khả năng.
“Thật ra ở thế giới của chúng ta, sự xuất hiện của Trùng tộc chỉ mới là chuyện của gần trăm năm. Chúng xuất hiện thật sự đột ngột, rất kỳ quặc, hẳn là chính là từ thế giới không gian khác di chuyển đến.” Thiệu Hành nói
“Trên thực tế, khi anh tìm em, trong một số thế giới anh từng đi qua, cũng có dấu vết của Trùng tộc. Phạm vi phân bố của chúng xa hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.”
Không ngờ thế lực bành trướng của Trùng tộc lại khủng khiếp đến vậy, Thẩm Kỳ Nhiên không khỏi may mắn vì mình đã chọn cách cùng Heather đồng quy vu tận. Nếu Heather không bại lộ, âm mưu của Trùng tộc sẽ không thể nổi lên mặt nước, Thiệu Hành cũng không có cách nào thanh trừ ký sinh trong vương đô.
Nếu để mặc Nữ Vương Trùng tộc tiếp tục thẩm thấu, có lẽ mấy chục năm sau, đế quốc Lehmann cũng sẽ đi theo con đường giống nơi này, mọi người đều sẽ biến thành nửa người nửa trùng. Một tương lai như vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi đã rùng mình.
“Không có cách nào ngăn chặn Trùng tộc sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên lo lắng nói.
“Đối với những thế giới đã bị Trùng tộc thẩm thấu, anh không thể làm gì được. Nhưng nếu là ngăn cản chúng lớn mạnh thêm, thì có thể làm được.” Thiệu Hành dừng một chút
“Chỉ cần tiêu diệt Nữ Vương Trùng tộc là được.”
“Cái này… e rằng càng khó làm được hơn phải không?”
“Khó, mà cũng không khó.” Thiệu Hành đã từng thâm nhập ổ trùng và đối đầu trực diện với Nữ Vương Trùng tộc. Không ai hiểu rõ đối phương hơn hắn
“ Nữ Vương Trùng tộc không khó đối phó như em nghĩ. Là thủ lĩnh của một tộc đàn khổng lồ, giá trị lớn nhất của nó là khả năng sinh sản mạnh mẽ, còn lực chiến đấu của bản thân thật ra không xuất sắc.”
Cũng chính vì vậy, khi hắn chưa trở thành người sở hữu tinh thần lực cấp SSS, vẫn có thể gây trọng thương cho đối phương, thậm chí nhờ họa được phúc, vào khoảnh khắc sinh tử tồn vong đột nhiên thức tỉnh tinh thần lực cấp SSS.
“Việc đối phó Nữ Vương Trùng tộc , khó khăn lớn nhất thật ra là phải tìm ra bản thể của nó.” Thiệu Hành nói
“Nó có khả năng di chuyển không gian, có thể bỏ chạy và di chuyển bất cứ lúc nào. Từ trước đến nay rất ít người có thể đối đầu trực diện với nó. Trước đây anh cũng gặp may, vừa lúc chạm trán bản thể của nó, mới có thể có một trận chiến trực diện.”
“Nhưng sau khi bị trọng thương, nó không phải đã biến mất không rõ tung tích sao?” Thẩm Kỳ Nhiên thở dài
“Bây giờ muốn tìm ra nó, chỉ sợ càng khó khăn hơn.”
Thiệu Hành gật đầu. Tinh thần lực của hắn sau lần thăng cấp thứ hai, cuối cùng đã có khả năng xuyên qua các thế giới vị diện khác nhau. Trong lúc tìm kiếm Thẩm Kỳ Nhiên, hắn cũng vẫn luôn để tâm đến tung tích của Nữ Vương Trùng tộc .
Nhưng cho đến nay vẫn không có manh mối gì. Tuy nhiên, việc phát hiện nguồn gốc của thế giới này cư nhiên cũng có liên quan đến Nữ Vương Trùng tộc , trong lòng hắn đã có ý tưởng mới, chỉ là còn cần thời gian để kiểm chứng.
“Chuyện Trùng tộc để sau hẵng nói. Hiện tại quan trọng nhất là mở ra kênh thời không dẫn ra thế giới bên ngoài, em mới có thể trở về thế giới của chúng ta.” Thiệu Hành nhìn về phía người bên cạnh, an ủi xoa đầu cậu.
“Nhưng em đừng quá lo lắng, anh đã có chút manh mối, hẳn là rất nhanh có thể tìm được cách thôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên đối với Thiệu Hành tự nhiên là tin tưởng một trăm phần trăm, dùng sức gật đầu:
“Vâng!”
Hai người vừa nói vừa trò chuyện, không biết tự lúc nào đã đi vào khu dân cư của Đảng Nhân Tộc, rất nhanh về đến nhà.
Thẩm Kỳ Nhiên đã ăn trưa ở quán Lá Phong, còn Thiệu Hành thì chưa ăn gì. Chuyện đầu tiên Thẩm Kỳ Nhiên làm khi về nhà là đi thẳng vào bếp.
“Anh muốn ăn gì không?” Cậu mở tủ lạnh, tìm
kiếm nguyên liệu nấu ăn
“Em làm cho anh một bữa cơm đơn giản nhé.”
Thiệu Hành dựa vào cạnh tủ lạnh, đôi mắt đỏ như máu sâu thẳm nhìn chằm chằm người đang bận rộn.
“Muốn ăn em, được không?”
Thẩm Kỳ Nhiên nheo mắt, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Cấm tuyên dâm ban ngày.” Sau đó ném một túi rau củ vào lòng hắn
“Lại đây phụ em một tay!”
Thiệu Hành cười cười, trực tiếp lấy hết nguyên liệu nấu ăn trong tay Thẩm Kỳ Nhiên, đặt vào bồn rửa trong bếp: “Hay là để anh làm đi.”
Thẩm Kỳ Nhiên vốn tưởng Thiệu Hành chỉ là khách sáo thôi, không ngờ đối phương lại thuần thục xử lý nguyên liệu nấu ăn. Mặc dù có tinh thần lực hỗ trợ, nhưng nhìn ra được chắc chắn không phải lần đầu tiên làm.
“Anh đã học nấu ăn rồi sao?” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức nhìn Thiệu Hành bằng ánh mắt khác. Ba năm không gặp, cư nhiên lại học được kỹ năng mới!