- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66
 - Chương 67
 - Chương 68
 - Chương 69
 - Chương 70
 - Chương 71
 - Chương 72
 - Chương 73
 - Chương 74
 - Chương 75
 - Chương 76
 - Chương 77
 - Chương 78
 - Chương 79
 - Chương 80
 - Chương 81
 - Chương 82
 - Chương 83
 - Chương 84
 - Chương 85
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88
 - Chương 89
 - Chương 90
 - Chương 91
 - Chương 92
 - Chương 93
 - Chương 94
 - Chương 95
 - Chương 96
 - Chương 97
 - Chương 98
 - Chương 99
 - Chương 100
 - Chương 101
 - Chương 102
 - Chương 103
 - Chương 104
 - Chương 105
 - Chương 106
 - Chương 107
 - Chương 108
 - Chương 109
 - Chương 110
 - Chương 111
 - Chương 112
 - Chương 113
 - Chương 114
 - Chương 115
 - Chương 116
 - Chương 117
 - Chương 118
 - Chương 119
 - Chương 120
 - Chương 121
 - Chương 122
 - Chương 123
 - Chương 124
 - Chương 125
 - Chương 126
 - Chương 127
 - Chương 128
 - Chương 129
 - Chương 130
 - Chương 131
 - Chương 132
 - Chương 133
 - Chương 134
 - Chương 135
 - Chương 136
 - Chương 137
 - Chương 138
 - Chương 139
 - Chương 140
 - Chương 141
 - Chương 142
 - Chương 143
 - Chương 144
 - Chương 145
 - Chương 146
 - Chương 147
 - Chương 148
 - Chương 149
 - Chương 150
 - Chương 151
 - Chương 152
 - Chương 153
 - Chương 154
 - Chương 155
 - Chương 156
 - Chương 157
 - Chương 158
 - Chương 159
 - Chương 160
 - Chương 161
 - Chương 162
 - Chương 163
 - Chương 164
 - Chương 165
 - Chương 166
 - Chương 167
 - Chương 168
 - Chương 169
 - Chương 170
 - Chương 171
 - Chương 172
 - Chương 173
 - Chương 174
 - Chương 175
 - Chương 176
 - Chương 177
 - Chương 178
 - Chương 179
 - Chương 180
 - Chương 181
 - Chương 182
 - Chương 183
 - Chương 184
 - Chương 185
 - Chương 186
 - Chương 187
 - Chương 188
 - Chương 189
 - Chương 190
 - Chương 191
 - Chương 192
 - Chương 193
 - Chương 194
 - Chương 195
 - Chương 196
 - Chương 197
 - Chương 198
 - Chương 199
 - Chương 200
 - Chương 201
 - Chương 202
 - Chương 203
 - Chương 204
 - Chương 205
 - Chương 206
 - Chương 207
 - Chương 208
 - Chương 209
 - Chương 210
 - Chương 211
 - Chương 212
 - Chương 213
 - Chương 214
 - Chương 215
 - Chương 216
 - Chương 217
 - Chương 218
 - Chương 219
 - Chương 220
 - Chương 221
 - Chương 222
 - Chương 223
 - Chương 224
 - Chương 225
 - Chương 226
 - Chương 227
 - Chương 228
 - Chương 229
 - Chương 230
 - Chương 231
 - Chương 232
 - Chương 233
 - Chương 234
 - Chương 235
 - Chương 236
 - Chương 237
 - Chương 238
 - Chương 239
 - Chương 240
 - Chương 241
 - Chương 242
 - Chương 243
 - Chương 244
 - Chương 245
 - Chương 246
 - Chương 247
 - Chương 248
 - Chương 249
 - Chương 250: Hoàn chính văn
 - Chương 251: PN 1
 - Chương 252: PN 2
 - Chương 253: PN 3
 - Chương 254: PN 4
 - Chương 255: PN 5
 - Chương 256: PN 6
 - Chương 257: PN 7
 - Chương 258: PN 8
 - Chương 259: PN 9
 - Chương 260: PN 10
 - Chương 261: PN 11
 - Chương 262: PN 12
 - Chương 263: PN 13
 - Chương 264: PN 14
 - Chương 265: PN 15
 - Chương 266: PN 16
 - Chương 267: PN 17
 - Chương 268: PN 18
 - Chương 269: PN 19
 - Chương 270: PN 20
 - Chương 271: PN 21
 - Chương 272: PN 22
 - Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
 
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Số 1 lập tức nhắm mắt, dùng tinh thần lực quét ngang khắp khu học xá nhưng không phát hiện bất kỳ điều bất thường nào.
Nếu không ở thế giới thực, vậy thì ở trong một chiều không gian được cấu trúc bởi tinh thần lực..
Nhưng tinh thần lực của Số 1 chỉ có một phần nhỏ so sức mạnh của bản thể . Muốn trong thời gian ngắn nhất phá vỡ mê cung không gian, tìm ra vị trí thực sự của Hạ Thư Duẫn, thì bắt buộc Thiệu Hành đành phải tự mình ra tay.
Không chút do dự, người đàn ông đeo mặt nạ đưa một bàn tay ra không trung, như thể đang truyền đi một tín hiệu đặc biệt nào đó. Không gian xung quanh hắn lại một lần nữa bắt đầu chồng chất, đè nén, biến dạng.
Cơ thể hắn cũng theo đó bắt đầu vặn vẹo, cho đến khi tan rã thành một ánh sáng mờ ảo, cuối cùng lại dần ngưng tụ, trở thành một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Thiệu Hành xuất hiện ở đây, trán hắn lấm tấm mồ hôi, gân xanh nổi cộm ở thái dương, trong mắt cũng đầy tơ máu, làn da lộ ra ngoài có dấu hiệu rạn nứt.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng sức mạnh di chuyển vị trí đường dài xuyên qua nhiều tinh hệ, quả nhiên tinh thần lực có dấu hiệu sắp mất kiểm soát.
May mắn thay, hắn đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, biết cách duy trì sự cân bằng mong manh đó. Vì vậy, sau cơn đau dữ dội trong tinh thần ngắn ngủi, cơn đau hoành hành trong đầu dần tiêu tan, hơi thở của hắn nhanh chóng trở lại bình thường.
Hắn nhanh chóng dùng đầu ngón tay lướt về phía trước, rìa không gian ba chiều bị xé toạc, một hành lang không gian bị vặn vẹo lại xuất hiện. Không chút chần chừ, Thiệu Hành lập tức bước vào đó.
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy tình hình hiện tại của mình cực kỳ không ổn.
Ý thức của cậu dường như bị xé làm đôi: một phần chìm đắm trong khúc nhạc tinh thần lực, tư duy và hành động đều không thể tự mình kiểm soát; phần còn lại lại hoàn toàn tỉnh táo, không ngừng kêu gào cậu mau chóng bình tĩnh lại.
Giống như rơi vào một cơn bóng đè vô cùng chân thực, chỉ là dù cậu giãy giụa thế nào cũng không tỉnh lại được.
Hạ Thư Duẫn – không, thực ra Thẩm Kỳ Nhiên không chắc đây có phải Hạ Thư Duẫn mà mình quen biết hay không. Dù vẫn là gương mặt đó, nhưng khi thiếu niên mỉm cười nhìn cậu , Thẩm Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Ánh mắt đối phương nhìn cậu giống như đang nhìn một con mồi, trong mắt chứa sự xem xét và đánh giá hài lòng – Hạ Thư Duẫn trước đây tuyệt đối sẽ không nhìn cậu như vậy.
Lúc này, họ không còn ở trong phòng học nhạc nữa. Thẩm Kỳ Nhiên cũng không biết đây là đâu, có lẽ là một ký túc xá sinh viên nào đó. Rõ ràng là buổi sáng, nhưng ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ lại là ánh hoàng hôn, trong phòng chỉ có hai người họ.
"Hạ Thư Duẫn" đã ngừng chơi đàn, gã đặt đàn violin sang một bên, rồi tùy ý ngồi xuống một chiếc giường, vẫy tay về phía Thẩm Kỳ Nhiên.
“Lại đây.”
Khi tiếng nhạc ngừng lại, sự giằng co và xé rách trong ý thức Thẩm Kỳ Nhiên cũng chấm dứt. Cậu cuối cùng cũng có thể suy nghĩ bình tĩnh trở lại, chỉ là hành động vẫn không chịu sự kiểm soát của mình. Nghe thấy "Hạ Thư Duẫn" gọi, cậu lập tức đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
"Tháo chiếc vòng tay hộ thân của cậu ra." Đối phương ra lệnh.
Nội tâm Thẩm Kỳ Nhiên cực kỳ kháng cự, nhưng cậu không tự chủ đưa tay ra, tháo chiếc vòng tay hộ thân mà Thiệu Hành đã tặng xuống.
"Hạ Thư Duẫn" khẽ hừ một tiếng, như thể biểu lộ sự khinh miệt, nhưng lại cẩn thận không chạm vào chiếc vòng tay đó.
“Đừng sợ”
"Hạ Thư Duẫn" hạ giọng nhẹ nhàng. Gã dịu dàng nâng mặt Thẩm Kỳ Nhiên lên, cẩn thận xem xét, như thể đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
“Tôi không muốn làm tổn thương cậu đâu.”
Thẩm Kỳ Nhiên: "..." Quỷ mới tin ngươi ! Á á á á đồ b**n th** bỏ tay ra!
Bàn tay thiếu niên lạnh như băng, gã vươn ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má Thẩm Kỳ Nhiên, cuối cùng dừng lại ở giữa trán cậu.
"Thư giãn đi, đừng chống đối," giọng của gã càng thêm mềm mại, ngữ điệu lên xuống có nhịp điệu, như đang ngâm nga một khúc hát ru.
“Xin hãy thử chấp nhận tôi.”
Tinh thần Thẩm Kỳ Nhiên lập tức căng thẳng cực lực phản đối, dùng mười phần sức lực để kháng cự gã .
Cậu không biết "Hạ Thư Duẫn" định làm gì mình, chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên đau nhói một chút, tiếp theo thiếu niên khẽ nhíu mày, như bị bật ra, đầu ngón tay lập tức rời khỏi trán cậu.
“Ừm?”
"Hạ Thư Duẫn" dường như rất ngạc nhiên. Gã nhìn chăm chú Thẩm Kỳ Nhiên một lúc, như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên lộ ra sự mừng rỡ khôn xiết.
"Cậu lại..." Trong mắt gã phát ra sự hưng phấn, đột nhiên cười ha hả.
“Thú vị thật... Tuyệt vời nhất là, cậu lại vẫn là Phu nhân Nguyên soái... Ha ha, thật sự rất thú vị!”
Thẩm Kỳ Nhiên bị tiếng cười của gã làm cho toàn thân dựng hết lông tơ. Lúc này, không biết từ đâu truyền đến một tiếng nổ lớn, cả căn phòng đều rung chuyển.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ trong nháy mắt tối sầm đi rất nhiều, dường như màn đêm có thể buông xuống bất cứ lúc nào. "Hạ Thư Duẫn" quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trở nên u ám.
Gã đã đoán được tên vệ sĩ ngầm kia sẽ phá vỡ mê cung không gian, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy; tình hình bên phía Thẩm Kỳ Nhiên cũng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của gã , đối phương vẫn còn ý thức riêng, gã cần phải thay đổi phương pháp.
“Chúng ta phải nhanh lên.”
Ngón tay lạnh lẽo của gã v**t v* một chút ở cổ Thẩm Kỳ Nhiên, sau đó cúi người, dùng miệng cắn vào đó. Thẩm Kỳ Nhiên toàn thân nổi da gà, nhưng cậu không thể nhấc nổi dù chỉ một ngón tay, chỉ có thể vừa chịu đựng sự ghê tởm, vừa điên cuồng chửi rủa trong lòng.