- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250: Hoàn chính văn
- Chương 251: PN 1
- Chương 252: PN 2
- Chương 253: PN 3
- Chương 254: PN 4
- Chương 255: PN 5
- Chương 256: PN 6
- Chương 257: PN 7
- Chương 258: PN 8
- Chương 259: PN 9
- Chương 260: PN 10
- Chương 261: PN 11
- Chương 262: PN 12
- Chương 263: PN 13
- Chương 264: PN 14
- Chương 265: PN 15
- Chương 266: PN 16
- Chương 267: PN 17
- Chương 268: PN 18
- Chương 269: PN 19
- Chương 270: PN 20
- Chương 271: PN 21
- Chương 272: PN 22
- Chương 273: PN 23: Hoàn toàn văn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
" Em xin lỗi" rất lâu sau, Thẩm Kỳ Nhiên mới lên tiếng. Cậu nhìn biểu cảm bình tĩnh của Thiệu Hành, cảm thấy vô cùng áy náy, và cũng rất khó chịu. Cảm giác này giống như thầy giáo tận tình kèm cặp, thức đêm để ôn bài cho mình, kết quả mình vẫn đứng bét lớp vậy: “ Em..”
"Không, người nên xin lỗi là ta ." Thiệu Hành nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lấm tấm mồ hôi trên trán Thẩm Kỳ Nhiên, rồi xoa đầu cậu, động tác vô cùng dịu dàng:
“Trước đây ta đã đối xử với em rất tệ, em có mâu thuẫn ta , sợ hãi ta , không muốn chấp nhận ta , điều này rất bình thường.”
Hắn biết Thẩm Kỳ Nhiên không có thiện cảm với mình, có lẽ còn không tính là bạn bè bình thường, nhưng hắn cũng thực sự không ngờ đối phương lại bài xích hắn đến vậy.
Tiềm thức không thể nói dối, và người gây ra cục diện khó xử ngày hôm nay chính là hắn.
Ban đầu, người mang thái độ thù địch mãnh liệt với Thẩm Kỳ Nhiên là chính hắn. Người mạnh mẽ đuổi cậu đi khỏi tiệc cưới cũng là hắn. Người có thái độ gay gắt và ép buộc đối phương ký vào thỏa thuận ly hôn vẫn là hắn.
Bây giờ nhìn lại, Thẩm Kỳ Nhiên của kiếp này thực ra chẳng làm gì cả, mà lại vô cớ bị người chồng mới cưới căm ghét, thậm chí phải đối mặt với sự uy h**p lớn hơn người thân. Tình huống này, nếu đổi sang bất kỳ ai khác, e rằng cũng rất khó để xây dựng lại thiện cảm và niềm tin.
Tất cả quả báo ngày hôm nay đều bắt nguồn từ nhân gieo ngày trước. Và hắn, đến tận hôm nay, mới nhận ra hành động trong quá khứ của mình đã để lại những vết thương và bóng tối như thế nào trong lòng người kia.
"Thực xin lỗi." Hối hận và tự trách như nước biển ngột ngạt, từng đợt từng đợt dội vào lòng hắn:
“Trước đây ta đã thật sự quá đáng với em , ta ..”
Thiệu Hành gần như không nói nên lời. Hắn hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa nói:
“Thực xin lỗi.”
Thẩm Kỳ Nhiên không nói gì. Cậu thấy Thiệu Hành như vậy, trong lòng cũng hoàn toàn không dễ chịu, đôi mắt thậm chí có chút cay cay. Cậu muốn nói, không phải, có thể ban đầu em rất sợ anh, nhưng, nhưng bây giờ em không còn cảm thấy anh đáng sợ như vậy nữa. So với trước đây, anh đã thay đổi rất nhiều, không cần ôm tất cả trách nhiệm vào mình.
"Hôm nay em cũng mệt rồi"
Thiệu Hành lùi xe lăn ra sau một chút, nhường chỗ cho Thẩm Kỳ Nhiên xuống giường. “Về nghỉ ngơi đi.”
"Không." Người ngồi trên giường không động đậy, cậu cố chấp ngồi nguyên tại chỗ, không có ý định rời đi: “Không thể hủy bỏ thí nghiệm, em không đồng ý, chúng ta thử lại đi.”
Thiệu Hành khẽ thở dài, hắn không tiến đến gần giường, rõ ràng không muốn thử lại nữa.
"Chúng ta không thể từ bỏ!"
Thẩm Kỳ Nhiên sốt ruột:
“Nếu từ bỏ ở đây, tinh thần lực của anh sẽ thăng cấp kiểu gì? Tiến sĩ Langdon nói, cơ hội này ngàn năm có một, hơn nữa, nếu tinh thần lực của anh thăng cấp lên cấp B, chân của anh... biết đâu lại có thể chữa khỏi.”
Tinh thần lực có thể dùng ý thức để ảnh hưởng đến thế giới vật chất xung quanh. Nếu cấp độ tinh thần lực của Thiệu Hành thăng thêm một tầng, không chỉ khả năng kiểm soát thế giới vĩ mô sẽ tăng lên đáng kể, mà khả năng kiểm soát cơ thể của hắn cũng có thể tiến thêm một bước mạnh mẽ, thậm chí dùng từ "thoát thai hoán cốt" để hình dung cũng không quá.
Đến lúc đó, những tổn thương không thể hồi phục trên cơ thể hắn mới có khả năng được chữa lành.
“Nếu em lo lắng điều đó, thật ra không cần đâu.”
Thiệu Hành kiên định nói: “Chân ta có thể khỏi hẳn thì tốt , không thể thì ta cũng hoàn toàn không hối tiếc. Cuộc đời ta sẽ không vì khiếm khuyết cơ thể mà ngừng bước.”
Thẩm Kỳ Nhiên lại không muốn nhượng bộ như vậy. Cậu nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh không vào được thức hải tinh thần của em , vậy em có thể vào của anh không?”
Thiệu Hành lắc đầu: “Không có huấn luyện chuyên nghiệp về mặt này, dù ta mở thức hải tinh thần, em cũng rất khó đi vào.”
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức xìu xuống.
"Nhưng... nhưng trước đây không phải đều làm được sao?" Cậu lẩm bẩm, vẻ mặt không thể hiểu được: “Hai chúng ta lúc đó... chắc chắn là đã xảy ra cộng hưởng đúng không? Nên tiến sĩ Langdon mới phát hiện sự thay đổi dữ liệu tinh thần lực của anh. Tại sao bây giờ lại không được?”
"Đó là một cơ chế khác" Thiệu Hành giải thích:
“Khi cơ thể g*** h*p, sự hoan lạc mãnh liệt sẽ làm tê liệt khả năng phòng thủ tinh thần của em . Thức hải tinh thần của cả hai cũng sẽ sinh ra một lực hấp dẫn song hướng. Mặc dù hiệu quả không bằng việc tinh thần lực trực tiếp xâm nhập thức hải tinh thần, nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến thức hải của nhau, coi như một kiểu giao hòa và cộng hưởng khác.”
Thiệu Hành ngoài miệng thuật lại nguyên lý, trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác: Hạ Thư Duẫn lúc đó dùng thuốc k*ch th*ch t*nh d*c lên Thẩm Kỳ Nhiên, ép buộc Thẩm Kỳ Nhiên lâm vào t*nh d*c, có phải là muốn thông qua phương thức này, ảnh hưởng đến thức hải tinh thần của Thẩm Kỳ Nhiên không? Kẻ đó... rốt cuộc muốn làm gì?
Suy nghĩ của hắn đột nhiên bị hơi ấm truyền đến từ tay cắt ngang. Thiệu Hành kinh ngạc nhìn Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên xuống giường đi đến trước mặt hắn, kéo lấy tay hắn.
"Vậy chúng ta cứ trực tiếp làm đi." Thẩm Kỳ Nhiên nói.
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Lời tác giả:
Phần bình luận tôi đều đã xem. Thật ra tâm lý của Nhiên Nhiên rất dễ hiểu, chính là "gần vua như gần cọp". Trong mắt Nhiên Nhiên, Thiệu Tổng hiện tại đối xử với cậu ấy không tệ, nhưng điều này không có nghĩa là có thể kê cao gối mà ngủ.
Ví dụ như lần trước Thiệu Tổng nổi giận trên tinh hạm, cái cảm giác áp bức từ một cường giả khi tức giận đó Nhiên Nhiên đã trải qua một lần nữa, cậu ấy chung quy vẫn sợ hãi.
Giống như phi tần được sủng ái của hoàng đế, dù được sủng ái đến đâu, đôi khi nói sai một câu cũng có thể bị chém đầu. Huống hồ Thiệu Tổng là người tình cảm nội tâm, sự yêu thích của hắn không thể hiện rõ ràng.
Lần đầu tiên khi "làm" hắn cũng hoàn toàn không chủ động, chậm chạp không chạm vào Nhiên Nhiên. Ai mà nghĩ đó là thích chứ! Nên đối với Nhiên Nhiên, chuyện thích gì đó, hoàn toàn là chuyện viển vông, cậu ấy còn không dám nghĩ đến.
Tuy nhiên, bước ngoặt sẽ sớm đến. Điểm cốt truyện lớn tiếp theo sẽ bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ, tình cảm tự nhiên mới là thoải mái nhất mà.