- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
093. Công viên Quỷ dị.
Lăng Dạ hoảng hốt thả rơi nắp nồi.
"Choang!" — một tiếng vang chói tai vang lên khi nắp nồi đập xuống đất.
Mặt y trắng bệch, bước chân loạng choạng, vội vã lao ra ngoài.
Vừa ra đến sân, trước mắt Lăng Dạ lại là một cảnh tượng càng kinh hoàng hơn. Con chó đen bị y đá bay lúc nãy nằm im bất động, đã chết thảm.
Nó bị mổ bụng, lột da, rút gân, máu và ruột vung vãi khắp sân, thảm thiết đến đáng sợ.
Không khí tràn ngập mùi tanh nồng của máu, mùi đó len lỏi vào mũi khiến Lăng Dạ suýt nữa nôn tiếp lần nữa.
Y cố gắng kìm nén cơn buồn nôn cuồn cuộn trong bụng, từ từ tiến lại gần kiểm tra.
Cách xác chó chừng hai mét, bốn chân của nó đột nhiên co giật, miệng phát ra tiếng r*n r* yếu ớt: "hú... oa... hú..."
Lăng Dạ trợn tròn mắt đầy kinh hoảng.
Nó vẫn... chưa chết?!
Chỉ trong vài phút y vừa vào nhà, đã có thứ gì đó âm thầm tấn công hai con chó, đến mức này, mà bản thân y không hề nghe thấy tiếng động nào.
Một nỗi sợ không thể diễn tả từ lòng bàn chân lan thẳng l*n đ*nh đầu, khiến lông tơ toàn thân Lăng Dạ dựng ngược.
Đúng lúc đó, một tiếng bò rống trầm đục từ bên ngoài vang lên.
Trái tim Lăng Dạ thắt lại. Y lập tức rút khẩu súng đặc chế chuyên tiêu diệt quái vật, tay run nhẹ, bước ra ngoài trong trạng thái cực kỳ cảnh giác.
Vừa bước ra, y lập tức nhìn thấy một vệt máu dài bắt đầu từ cổng, kéo dài đến cánh đồng lúa phía trước.
Giữa cánh đồng, một con trâu đen lớn đang đứng, dường như đang nhai thứ gì đó.
Lăng Dạ lắng tai nghe, âm thanh phát ra không giống ăn cỏ mà như... nhai xương.
Tay y siết chặt súng, nòng súng nhắm thẳng vào trâu đen, mắt không rời nó.
Trâu đen dường như cũng nhận ra sự hiện diện của y, bỗng ngẩng đầu — khoảnh khắc đó, Lăng Dạ nhìn thấy rõ: khóe miệng nó còn vương... một cái chân chó.
Hàm răng trên dưới của trâu đen nhai nghiến như máy nghiền, tiếng "rắc rắc" nghiền nát xương vang lên, rợn người.
Nó ngửa đầu, nuốt trọn miếng thịt cuối cùng, rồi từ từ quay lại, ánh mắt lóe lên tia tà dị, lao thẳng về phía Lăng Dạ.
Tốc độ của nó cực nhanh, hoàn toàn không giống một con trâu già, như một cơn gió đen quét tới, muốn nuốt sống y.
"Đoàng!" — Lăng Dạ lập tức bóp cò.
Viên đạn như sao băng bay vút, xuyên thẳng vào giữa trán trâu đen.
Thân thể nó run rẩy dữ dội rồi ngã phịch xuống đất, theo quán tính trượt về phía trước, bụi đất tung mù.
Nó dừng lại cách Lăng Dạ chỉ khoảng ba mét.
Lăng Dạ thở phào một hơi dài, đôi vai căng cứng rốt cuộc cũng thả lỏng, y từ từ bước đến, giẫm chân lên đầu nó.
Nhưng đúng lúc y tưởng mọi chuyện đã kết thúc...
Từ trong đầu trâu đen, một cánh tay đen sì đột ngột phá ra. Bàn tay đó đen như than, móng tay dài nhọn như lưỡi dao, chộp lấy cổ chân Lăng Dạ.
Toàn thân Lăng Dạ đông cứng lại, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, máu dường như ngưng trệ.
Y điên cuồng bóp cò, bắn liên tiếp vào cánh tay quỷ.
Cuối cùng, cánh tay đó buông ra, Lăng Dạ thoát được. Y lùi lại mấy bước, th* d*c từng hơi lớn, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đáng sợ trước mắt.
Từ xác trâu đen, vô số cánh tay đen ngòm lần lượt phá ra.
Trong chớp mắt, thân thể con trâu giống như một con nhện tám chân, hình dạng cực kỳ quái dị.
Lăng Dạ thấy vậy thì không dám chần chừ, cắm đầu bỏ chạy. Khóe mắt liếc thấy mấy bóng đen lồm cồm chui ra từ bụng trâu.
Chúng bò bằng cả tay lẫn chân như loài bò sát, lao nhanh như gió đuổi theo hướng y đang chạy.
Lăng Dạ chạy điên cuồng, không còn phân biệt phương hướng.
Tim y đập loạn, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
Đúng lúc ấy, một cánh tay bất ngờ từ căn nhà nhỏ bên đường thò ra, kéo phắt y vào trong với tốc độ cực nhanh.
Vừa vào, một bàn tay khác bịt chặt miệng y.
Lăng Dạ hốt hoảng, tưởng lại bị lũ quỷ bắt, toàn thân căng cứng, hai tay liều mạng vùng vẫy.
Nhưng bên tai lại vang lên giọng người thật:
"Suỵt, là bọn tớ! Đừng lên tiếng!"
Lăng Dạ khựng lại một chút, cảm xúc căng thẳng dần dịu xuống.
Y nghiêng đầu nhìn, dựa vào chút ánh sáng le lói rọi vào từ khe cửa, cố nhận diện người trong phòng.
Chỉ thấy trong căn nhà nhỏ còn có ba người, đều là học viên cùng huấn luyện với y.
Lăng Dạ vừa trải qua đủ thứ kinh hoàng, giờ nhìn thấy người sống, dù là những người bình thường chẳng thân thiết gì, trong lòng cũng trào dâng một luồng ấm áp lạ thường.
Một người trong số đó nhìn kỹ Lăng Dạ, nghi ngờ hỏi:
"Không phải cậu được phân về khu huấn luyện hoang dã sao? Sao lại ở đây?"
Lăng Dạ hít sâu, đáp:
"Chỗ tớ huấn luyện xuất hiện 'hung dị', tớ trốn ra mới đến đây."
Người kia nghe xong, cười khổ:
"Cậu thật xui xẻo. Ở đây cũng có... ít nhất bọn tớ đã gặp bốn con hung dị."
"Nhân viên an toàn đều bị giết rồi. Nếu không có HLV Lục trực tiếp tới, chắc bọn tớ cũng không sống nổi đến giờ."
Lăng Dạ nhíu mày, lòng dấy lên bất an.
Y hỏi lại: "Anh ấy không rời đi lâu rồi sao? Chưa đến nơi này à?"
Ba người trong phòng nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Lăng Dạ thở dài trong lòng.
Đúng là xui tận mạng.
Giữa khu huấn luyện đô thị và nông thôn, chọn cái nào cũng chọn sai.
Xem ra y và Lục Minh Trạch thật sự là không cùng tần số...
Ngay lúc này —
"Thình! Thình!"
Tiếng đập cửa nặng nề vang lên.
Cả căn nhà rung lắc dữ dội, như sắp bị xô đổ.
Lăng Dạ và mấy học viên khác lập tức mặt cắt không còn giọt máu, nỗi sợ lại lần nữa bao trùm.