- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
033. Dục cầm cố túng.
Bình thường Lăng Dạ luôn giữ vẻ lạnh nhạt với người khác, nhưng trong việc nhìn sắc mặt đoán ý và tùy cơ ứng biến thì lại cực kỳ lão luyện, tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt oan uổng.
Hiện giờ đối mặt với sự bá đạo và mạnh mẽ của Lục Minh Trạch, y chỉ thầm câm nín trong lòng chốc lát, nhưng cũng không thật sự cảm thấy đối phương sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.
Dù sao thì vẻ ngoài của Lục Minh Trạch rất dễ đánh lừa người khác, cho dù y biết rõ hắn là Quỷ Vương, cũng khó mà cảm nhận được sự đáng sợ khiến người ta run rẩy kia từ trên người hắn.
Những lời có vẻ như uy h**p đó, rơi vào tai Lăng Dạ lại giống như mấy câu làm nũng của trẻ con hơn.
Lăng Dạ hiểu rõ, ít nhất trước khi buổi livestream tử thần này kết thúc, y vẫn phải chiều theo ý Lục Minh Trạch, ôm chặt đùi đại lão này mới mong thuận lợi vượt qua cửa ải sinh tử trước mắt.
"Anh... lúc nào cũng bá đạo như thế à?"
Giọng nói của Lăng Dạ khẽ run, nghe có vẻ hơi yếu đuối, ánh mắt cũng vô thức đảo lên trên.
Từ góc nhìn của Lục Minh Trạch, tư thế hiện tại của Lăng Dạ chẳng khác nào một con hươu nhỏ bị hoảng sợ, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương, hình ảnh ấy lập tức va mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn, khiến tim hắn bất giác đập thình thịch.
"Anh... anh bá đạo chỗ nào chứ? Ít nhất với tôi, anh luôn rất dịu dàng mà, đúng không?"
Giọng nói của Lục Minh Trạch bất giác dịu xuống, mang theo chút vội vã và ôn nhu.
Lăng Dạ thầm cười trong lòng, nghĩ bụng
:
Quả nhiên dễ dụ mà, nhanh như vậy đã mắc câu rồi?
Nhưng y rất hiểu đạo lý "dục cầm cố túng"*, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghi hoặc, nói: "Ồ, là vậy sao?"
"Dục cầm cố túng" (
欲擒故縱): là chiến thuật giả vờ buông bỏ, để đối phương chủ quan, sau đó dễ dàng khống chế hoặc đạt được mục tiêu. (khá giống lạt mềm buộc chặt)
Ngữ điệu của y như một đứa nhỏ vừa nhận ra mình làm sai, lo sợ không được người ta yêu thích, cúi gằm đầu, mắt cụp xuống, trông như đang tự trách rất sâu.
Tim Lục Minh Trạch khẽ run lên, thấy bộ dạng đó của Lăng Dạ thì lập tức cảm thấy có lẽ vừa rồi mình hơi nặng lời, dọa đến bảo bối mất rồi.
"Là anh không tốt, sau này anh sẽ thay đổi, đảm bảo đối xử với em dịu dàng hơn nữa."
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng ôm Lăng Dạ vào lòng, dịu dàng nói:
"Em đừng giận anh nữa, cũng đừng sợ anh. Anh thật sự không giống mấy kẻ quỷ dị khác."
Lăng Dạ thầm nghĩ:
Có giống hay không thì liên quan gì tới mình chứ?
Nhưng những lời này y chỉ dám giữ trong lòng, tuyệt đối không dám thể hiện ra mặt.
"Được, tôi không sợ anh. Nhưng sau này anh không được ép tôi làm mấy chuyện đó nữa đâu đấy."
Lục Minh Trạch hơi cau mày, có vẻ hơi khó xử.
Nhưng khi hắn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Lăng Dạ dần dần trở nên thất vọng, cuối cùng cũng không đành lòng, đành gật đầu đồng ý:
"Được, sau này chuyện gì anh cũng sẽ không ép em nữa."
Nghe được câu này, Lăng Dạ âm thầm thở phào trong lòng, nghĩ bụng:
Có câu này của hắn, tạm thời cũng yên tâm phần nào.
Lục Minh Trạch vẫn ôm chặt lấy Lăng Dạ không buông, còn Lăng Dạ thì lại rất không quen với kiểu tiếp xúc thân mật như vậy, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói:
"Được rồi, Nhược Nhược còn đang chờ bên ngoài kìa, chúng ta ra ngoài thôi."
Nói xong, y liền chủ động vươn tay mở cửa.
Vừa mở cửa ra, chỉ thấy Tô Nhược Nhược vốn đang dán mặt nghe lén bên ngoài, do không kịp phản ứng nên loạng choạng ngã nhào vào trong, đầu đập trúng sống mũi của Lăng Dạ.
Lăng Dạ đau đến suýt kêu thành tiếng, nhưng cũng không màng đau đớn, vội vàng đưa tay đỡ lấy Tô Nhược Nhược.
"Nhược Nhược, em làm gì vậy hả?" Lăng Dạ vừa xoa mũi vừa bất đắc dĩ hỏi.
"Em..." Gương mặt Tô Nhược Nhược lập tức đỏ ửng, làm ra vẻ đáng thương, nói: "Anh ơi, một mình em ở ngoài sợ quá."
Lăng Dạ đau lòng xoa đầu cô, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, đừng sợ. Có bọn anh ở đây, sẽ không sao cả."
Tô Nhược Nhược lại lén liếc nhìn Lục Minh Trạch, hắn cũng mỉm cười đáp lại:
"Đúng vậy, Nhược Nhược. Anh sẽ bảo vệ hai người, đừng lo. Đi tắm rửa rồi ngủ một giấc cho ngon nhé. Đợi 24 tiếng trôi qua, mọi người sẽ an toàn."
Đôi mắt Tô Nhược Nhược trợn to, ngạc nhiên hỏi: "Anh... anh cũng biết chuyện livestream kinh dị sao?"
"Ừ." Lục Minh Trạch chỉ khẽ gật đầu.
Lúc này, hắn lấy điện thoại ra, chạm vài lần trên màn hình, buổi livestream từng bị chặn trước đó lập tức được khôi phục.
Bảng điều khiển ảo trong suốt lại hiện lên trước mặt Lăng Dạ, màn hình tràn ngập những dòng bình luận đang trôi đi với tốc độ chóng mặt khiến y hoa cả mắt.
【Khán giả bình luận: "Mau nhìn đi, livestream được mở lại rồi!"】
【Lần này ban tổ chức làm ăn kiểu gì vậy? Toàn lỗi với trục trặc, hỏng rồi lại không hoàn tiền, tức chết mất!】
【Không nói chuyện khác, tôi chỉ không hiểu, tại sao chương trình không đưa cái người vừa rồi vào livestream luôn đi, người đẹp như thế, lần đầu tôi thấy đấy!】
Lăng Dạ vô thức nhìn sang Lục Minh Trạch.
Hắn dường như cũng đang xem tình hình livestream qua phần mềm quái lạ trên điện thoại, thấy mấy dòng bình luận đó, liền khẽ nghiêng người sát tai Lăng Dạ, thì thầm:
"Bọn họ chưa từng thấy gương mặt thật của anh."
Lăng Dạ nghe vậy, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Y vốn nghĩ, ở thế giới quỷ dị nơi có cả internet, Lục Minh Trạch thân là Quỷ Vương, lại còn đẹp đến vậy, đáng lẽ phải là thần tượng mạng, ảnh đẹp với meme tràn lan mới đúng.
Không ngờ, những người kia lại chưa từng được thấy gương mặt thật của hắn.
Lăng Dạ bất giác nhớ lại cảnh tượng trong trò chơi Ác Mộng, khi mấy quỷ dị nhìn thấy Lục Minh Trạch, đều phải quỳ rạp dưới đất, đến ngẩng đầu nhìn hắn cũng không dám.
Xem ra, dù thế giới quỷ dị có phát triển ở một vài phương diện, nhưng về mặt thể chế thì vẫn là kiểu phong kiến quân chủ. Mà Lục Minh Trạch thân là Quỷ Vương, chính là hoàng đế tối cao không thể bị kháng chỉ.