- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
051. Gặp mẹ vợ.
Lời của Lục Minh Trạch chẳng khác nào mồi lửa, trong chớp mắt liền châm ngòi cho cơn giận của Lăng Dạ.
Trong cơn tức giận, y theo phản xạ giơ tay đập mạnh vào vai Lục Minh Trạch.
"Nếu còn dám nói với tôi kiểu đó nữa, sau này anh đừng mong tôi quan tâm đến anh nữa."
Lời vừa dứt lập tức có tác dụng.
Lục Minh Trạch vội thu lại dáng vẻ cợt nhả đùa giỡn ban nãy, nghiêm túc lại, chuẩn bị đàng hoàng để giải thích toàn bộ sự việc.
Hắn nhìn y, khẽ hỏi: "Em muốn biết gì?"
Lăng Dạ kéo một chiếc ghế đến, ngồi đối diện hắn. Y ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ chẳng khác gì thẩm vấn phạm nhân.
"Bắt đầu từ chuyện anh giả làm 'Miêu Nữ Bóng Tối' đi?"
Lục Minh Trạch vội xua tay, đính chính ngay:
"Oan uổng quá, anh không có giả ai cả. Ngay từ đầu đã là anh rồi, anh chỉ là dùng phần mềm biến giọng thôi mà."
Nghe vậy, Lăng Dạ nhíu mày, móc điện thoại ra, giơ bức ảnh đôi chân dài mặc tất đen kia lên trước mặt hắn, chất vấn:
"Thế còn tấm này? Đừng nói là anh mặc đồ con gái để chụp đấy nhé?"
Lục Minh Trạch gật đầu không chút do dự, thần sắc bình tĩnh, chẳng hề thấy xấu hổ. Lăng Dạ ngây người, thực sự bị câu trả lời ấy làm cho chấn động.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đó cũng chẳng phải tội ác tày trời gì, nên y quyết định tạm gác lại chuyện đó.
"Được thôi, nhưng ngay từ đầu anh đã cố tình tiếp cận tôi. Nửa năm trước bắt đầu tiếp cận từng bước, rồi từng chút dụ tôi rơi vào bẫy."
Lục Minh Trạch im lặng, cúi đầu không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Lăng Dạ hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay:
"Lục Minh Trạch, điều tôi không hiểu là, làm sao anh liên hệ được với tôi trong chương trình? Anh biết thông tin cá nhân của tôi từ đâu?"
Lục Minh Trạch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, giọng chậm rãi:
"Chiếc radio anh nhận được chính là thứ hồi nhỏ anh dùng để nghe chương trình của em. Còn về tài khoản game và nhân vật em thích, đều do mẹ em nói cho anh biết."
Lăng Dạ bỗng trừng lớn mắt: "Anh nói gì? Anh từng gặp mẹ tôi?"
"Ừ. Mười năm trước, mẹ em đến tháp trấn yêu giam giữ anh, chính bà ấy đã đưa chiếc radio đó cho anh."
Lục Minh Trạch chìm vào hồi ức, chậm rãi kể lại chuyện cũ.
Lúc ấy hắn vừa mới bị nhốt trong Phật tháp không lâu. Vị hòa thượng thứ ba từng nói chuyện với hắn, chỉ mới hai ngày trước đã chết rất thê thảm trong một tình huống kỳ dị.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều xem hắn là tai họa tà ma, lời đồn truyền ra ngoài rằng ai từng tiếp xúc với hắn đều không chết tử tế.
Thế là chẳng ai dám đưa cơm cho hắn nữa.
Mấy hòa thượng tình cờ thấy hắn qua cửa sổ cũng sợ đến né tránh từ xa, chỉ sợ bản thân cũng gặp phải cái chết.
Chỉ cần nhìn thấy hắn là họ sẽ tụng kinh viết chú cả trăm lần, mong cầu bình an.
Khi ấy, Lục Minh Trạch mới chỉ bảy tuổi, mỗi đêm đều bị những ký ức kỳ quái từ tiền kiếp ám ảnh, chưa từng có một giấc ngủ yên ổn.
Tiếng hét giữa đêm của hắn thường xuyên làm cả ngôi chùa thức giấc.
Nhất là mấy hôm đó, hắn sắp rơi vào sụp đổ tinh thần, lại không có ai mang cơm, thân thể đói đến mơ hồ, là thời điểm khó khăn nhất từ khi sinh ra tới giờ.
Khi cánh cửa tháp Phật nặng nề được mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp, thanh nhã bước vào trong ngược sáng, hắn còn tưởng mình đang đói đến mức hoa mắt sinh ảo giác.
Người phụ nữ ấy cầm theo một chai nước, đưa đến trước mặt hắn.
Khi đó, Lục Minh Trạch đã hai ngày không có nước uống, như vớ được vàng, vội chụp lấy rồi ngửa cổ tu ừng ực cạn sạch.
Thấy vậy, người phụ nữ dịu dàng xoa đầu hắn, trong mắt không hề có chút ghét bỏ.
"Từ từ uống thôi, dì còn mang đồ ăn đến nữa."
Vừa nói, bà vừa lấy trong túi ra một hộp cơm đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt hắn, lặng lẽ nhìn hắn ăn một cách ngấu nghiến.
Ăn no uống đủ, Lục Minh Trạch ngẩng đầu, nhìn bà, dè dặt hỏi:
"Dì... không sợ cháu sao?"
Người phụ nữ khẽ cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân: "Cháu chỉ là một đứa trẻ con thôi, có gì đáng sợ chứ."
Lục Minh Trạch cúi đầu, trong mắt hiện lên nét u ám: "Họ nói cháu là mệnh sát tinh, ai tiếp xúc với cháu cũng sẽ gặp họa."
"Đừng nghe họ. Cháu là cháu, không ai có quyền phán xét cuộc đời của cháu cả." Giọng bà nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định.
Từ lúc sinh ra trong thế giới này, Lục Minh Trạch chưa từng nghe được lời nào ấm áp đến vậy.
Trong lòng hắn như có dòng nước ấm dâng lên, nhưng ngay sau cảm động là nỗi sợ. Hắn sợ người phụ nữ tốt bụng này cũng sẽ giống như các hòa thượng kia, chết thảm vì liên quan đến hắn.
Lục Minh Trạch ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ – mảnh trời nhỏ bé trước mắt, lẩm bẩm:
"Cháu biết... cháu không thuộc về thế giới này..."
Người phụ nữ chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, kiên nhẫn nghe hắn thổ lộ.
"Nhưng cháu quên mất mình đến từ đâu, phải đi đâu. Chỉ cảm thấy mơ hồ như mình đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng."
Giọng hắn đầy lạc lõng và bất lực.
Người phụ nữ khẽ thở dài, an ủi: "Cái gì là của cháu, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại."
Lục Minh Trạch ngẩng đầu nhìn bà, hỏi: "Dì là ai ạ?"
"Dì là ai không quan trọng. Dì đến đây để đưa thứ này cho cháu."
Nói rồi bà lấy từ trong túi ra một chiếc radio cũ, đưa cho hắn: "Biết đâu, nhờ nó cháu sẽ tìm được câu trả lời mà mình muốn."
Lục Minh Trạch nhìn chiếc radio, khẽ cười lạnh: "Là nhà họ Lục sai dì đến à? Sợ cháu làm loạn trong tháp nên đưa cái đồ chơi này để lừa cháu?"
"Không phải. Dì đến gặp cháu, không liên quan gì đến nhà họ Lục."
Người phụ nữ đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa: "Dì đến đây hôm nay là vì con trai của dì."
"Con trai dì?" Lục Minh Trạch nghi hoặc nhìn bà.
"Đúng vậy. Nó lớn hơn cháu một chút. Nhưng nó giống cháu, là một đứa trẻ cô độc, không thuộc về thế giới này."
Bà dừng lại, viền mắt đỏ hoe.
"Dì cảm thấy... hai đứa chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt."
Lục Minh Trạch cắt ngang lời bà: "Cháu không cần bạn."
"Nhưng con trai dì cần. Vì... sau này dì không thể ở bên nó nữa. Dì hy vọng, sau này cháu có thể ở bên nó. Nó thích nhân vật Miêu Nữ Bóng Tối trong game, cháu có thể bắt đầu từ đó, từng chút một tiếp cận nó."
Khi nói xong, bà đã đi đến bên cửa, chuẩn bị rời đi.
Ngay trước khi cánh cửa Phật tháp khép lại, Lục Minh Trạch đột nhiên hét lên:
"Dì tên gì ạ?"
"Giang Tú Nhã."