- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
141. Dập tắt dã tâm.
"Vậy... bây giờ là tình hình gì đây?" Lăng Dạ hỏi.
Chưa đợi Long Chính Đức trả lời, Lục Minh Trạch đã hừ lạnh một tiếng: "Em không nhìn ra à? Đương nhiên là đám tổ tông nhà họ Lục muốn ép hai vợ chồng mình nhả hết di sản của ông già ra rồi."
Lúc này Long Chính Đức mới thuận thế nói tiếp:
"Sau khi ông cụ Lục qua đời, Lục Lâm – cũng chính là bác ruột của Lục thiếu – lập tức dẫn cả nhà chạy đến tổ trạch họ Lục."
"Nhìn thấy di chúc của ông cụ xong thì càng không cho phép ai tiết lộ tin ông cụ đã mất, lấy lý do là sợ kẻ thù nhân cơ hội đánh vào nhà họ Lục. Thực chất là sợ di chúc được cơ quan công chứng thi hành trực tiếp."
"Đến giờ gần một tuần rồi mà thi thể ông cụ vẫn còn nằm trong từ đường, chưa hỏa táng cũng chưa hạ táng. Giờ thì mấy chi khác của nhà họ Lục cũng từ khắp nơi kéo về, ai cũng muốn chia một miếng bánh."
Nghe xong lời này của Long Chính Đức, Lăng Dạ cảm thấy khó tin vô cùng.
Nhà họ Tô cũng là hào môn, y lớn lên trong nhà họ Tô, từ nhỏ đã thấy không ít chiêu trò kỳ quái và bê bối của giới hào môn. Nhưng y không ngờ, ngay cả nhà họ Lục – gia tộc đứng đầu trong giới thượng lưu – cũng có cuộc tranh đoạt di sản phức tạp đến vậy.
Tiền trong thẻ lương mà Lục Minh Trạch đưa y, cho dù không có sự chống lưng của nhà họ Lục, thì số dư cũng đủ để hai dòng chữ hiển thị kín màn hình điện thoại.
Y không dám tưởng tượng, chín phần tài sản của nhà họ Lục sẽ là một con số khổng lồ đến mức nào.
Lòng tham của con người là thứ khắc vào xương tủy, không ai có thể khước từ một cám dỗ lớn đến vậy.
Dù là những kẻ từ nhỏ sống trong nhung lụa, lớn lên giữa vàng bạc châu báu, số dư tài khoản ngân hàng luôn tính bằng "tỷ", thì cũng thế thôi.
Họ cũng tham lam. Họ cũng chẳng bao giờ biết đủ.
Xem ra, giờ chỉ có Lục Minh Trạch đích thân ra mặt, mới giải quyết được mớ hỗn loạn này.
Nếu mặc cho bọn họ tranh đấu, thì nhà họ Lục chắc chắn sẽ bước vào một cuộc phân chia chưa từng có tiền lệ.
Người thân trở mặt thành thù mới chỉ là hậu quả nhỏ nhất. Đáng sợ hơn là, nhà họ Lục – một gia tộc mà ai cũng là kẻ tâm ngoan thủ lạt. Nếu thả mặc cho bọn họ hành động, tất sẽ dẫn đến một trận huyết vũ tinh phong kinh hoàng.
Đến lúc ấy, không chỉ nhà họ Lục chịu họa. Ngay cả Lục Minh Trạch và Lăng Dạ cũng khó mà giữ mình được.
Giờ nếu không trở thành kẻ tàn nhẫn nhất, thì kết cục chỉ có bị người khác chèn ép, thậm chí sẽ có kẻ ngồi không yên mà ra tay diệt trừ tận gốc.
Cho nên, bây giờ Lục Minh Trạch bắt buộc phải bước lên sân khấu.
Đúng lúc này, Long Chính Đức lại bổ sung:
"Còn nữa, con trai Lục Lâm là Lục Nham hiện đang ở Viện Nghiên Cứu quỷ dị. Lợi dụng lúc cậu không có mặt, hắn ta đã tự lập bản thân làm người đứng đầu, khiến viện nghiên cứu rối tung rối mù."
Nghe vậy, Lục Minh Trạch rốt cuộc không thể ngồi yên.
Viện Nghiên Cứu Quỷ Dị không phải là một ngành nghề thông thường của nhà họ Lục. Nó là bộ phận quan trọng liên quan đến an nguy của cả thế giới thực.
Bây giờ dù Đế Sư đã bị bắt, nhưng dân chúng trong thế giới quỷ dị vẫn chưa phục tùng sự cai quản của Lục Minh Trạch, bọn chúng đều muốn đột nhập vào thế giới loài người.
Trong lúc này, nếu Viện Nghiên Cứu Quỷ Dị xảy ra chuyện, thì ngày tận thế e rằng chẳng còn xa.
Nghĩ đến đây, Lục Minh Trạch siết chặt nắm tay, khớp ngón tay kêu "rắc rắc".
Hắn rất tức giận, nhưng khi quay sang nhìn Lăng Dạ, giọng nói lại dịu xuống, ôn hòa nói: "Bảo bối, em về nhà trước chờ anh. Anh xử lý xong đống rắc rối này sẽ quay về với em, được không?"
Lăng Dạ lắc đầu, nắm lấy tay hắn: "Chúng ta là vợ chồng, mọi khó khăn phải cùng nhau đối mặt."
Y giơ tay lên, lắc lắc chiếc nhẫn chứa Huyết mật không gian trên tay, nói:
"Hơn nữa, bây giờ em đâu còn là người bình thường nữa, có thể bảo vệ tốt bản thân, biết đâu lúc cần còn giúp được anh."
Nghe vậy, lòng Lục Minh Trạch bỗng dâng lên một cảm giác cảm động sâu sắc.
"Được." Hắn quay sang nói với Long Chính Đức: "Chuẩn bị xe, giờ lập tức về Viện Nghiên Cứu Quỷ Dị."
Thấy Lục Minh Trạch cuối cùng cũng chịu ra tay, Long Chính Đức thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh Trạch nắm tay Lăng Dạ bước đến trước chiếc xe chuyên dụng, đột nhiên như chợt nghĩ ra điều gì, quay sang nói với tài xế:
"Trước tiên về tổ trạch nhà họ Lục."
Tài xế không nói hai lời, lập tức đánh lái chạy về phía tổ trạch.
Long Chính Đức dẫn theo một nhóm thân tín đi sau xe họ, thấy xe của Lục Minh Trạch đổi hướng đến tổ trạch, hắn thoáng sửng sốt.
Theo hiểu biết của hắn về Lục Minh Trạch, hắn nghĩ chắc chắn Lục Minh Trạch sẽ đến xử lý chuyện Lục Nham tiếm quyền trước.
Vậy mà giờ đây, hắn lại chọn đi đến nơi tụ tập tất cả người nhà họ Lục – tổ trạch.
Tổ trạch nhà họ Lục lúc này đang hội tụ đủ loại người có dính dáng đến Lục gia, thậm chí một đám thân thích xa tít tắp cũng mò về, mong được chia chác một phần.
Đúng là nơi quần ma loạn vũ, mỗi người đều giở thủ đoạn.
Lục Minh Trạch tuy rất mạnh, nhưng hắn và Lăng Dạ đều còn quá trẻ, bối phận cũng thấp nhất, lại lâu nay không liên hệ với Lục gia.
Đột ngột xuất hiện thế này, e rằng rất dễ chịu thiệt thòi giữa đám người kia.
Dọc đường, Long Chính Đức không ngừng lo lắng, nhưng lại nghĩ kỹ: thi thể ông cụ còn chưa được hạ táng, cứ kéo dài mãi cũng không phải cách. Nếu giải quyết được chuyện bên đó, chôn cất ông cụ sớm cũng là việc tốt.
Đang nghĩ vậy, Long Chính Đức bỗng ngồi thẳng người dậy.
Trong đầu hắn lóe lên một ý: Lục Minh Trạch bất ngờ đổi đường đến tổ trạch, chẳng lẽ thật sự là để chôn cất ông cụ?
Hắn không phải luôn nổi tiếng là kẻ lạnh lùng vô tình, không chút đồng cảm sao?
Sao giờ lại nghĩ đến chuyện này rồi?