- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
120. Tiến vào Vực Thần.
Khi mọi người vẫn còn đang chìm trong sự chấn động vì cánh cổng đá được mở ra, hai anh em Lam và Ham thậm chí còn chưa kịp chỉnh lại quần áo, đã vội vã chạy ra khỏi lều.
"Chuyện gì vậy?" Lam thở hổn hển, ánh mắt vượt qua mọi người, dừng lại nơi cánh cổng đá đã được mở, lập tức sững người, "Không phải nói máu của Lưu Ly vô dụng sao? Sao cánh cửa lại mở được?"
Ham thì bình tĩnh hơn anh trai, cậu bé nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh cánh cổng rồi chậm rãi nói:
"Xem ra có thần tộc thuần huyết đến rồi."
"Thần tộc thuần huyết?" Lam trừng to mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin, "Chẳng lẽ, thế gian này thật sự có thần sao?"
Lúc này Lục Minh Trạch chẳng còn tâm trí để trả lời thắc mắc của Lam, sắc mặt trầm trọng, nói:
"Lương khô trên xe đủ cho hai người ăn trong một tuần. Ở lại đây canh chừng Lưu Ly, đợi bọn tôi trở ra."
"Các anh định vào trong đó à?" Giọng Lam vô thức cao vút, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn:
"Bên trong thế nào tụi tôi đều không rõ, nếu lỡ có chuyện gì nguy hiểm thì sao?"
Lục Minh Trạch giọng điệu bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự cương quyết không thể lay chuyển:
"Nếu sau một tuần bọn tôi vẫn chưa ra, thì hai người cứ quay về đi."
"Bọn tôi quay về?" Lam sửng sốt, theo bản năng chỉ tay về phía xe, "Vậy còn Lưu Ly thì sao?"
Lục Minh Trạch hơi cau mày, suy nghĩ giây lát rồi nói:
"Thả cô ấy về bộ lạc A Khắc Nhĩ là được. Còn hai người, tôi nghĩ sống ngoài kia sẽ phù hợp hơn. Tiền trong thẻ đen tôi đưa đủ để hai người sống sung sướng cả đời."
Nghe xong câu ấy, tim Lam như thắt lại một nhịp, linh cảm chẳng lành trào dâng trong lòng. Sao nghe giống như đang dặn dò chuyện hậu sự vậy?
Nhưng Lục Minh Trạch không để họ có cơ hội do dự, nhanh chóng rút khẩu súng lục từ hông ra, nhét vào tay Lam.
"Nếu người của bộ lạc A Khắc Nhĩ đuổi đến đòi lại người, thì dùng cái này mà xử lý."
Lam và Ham đều từng thấy loại vũ khí này, biết trong xã hội hiện đại, súng đại diện cho quyền lực và khả năng tự vệ tuyệt đối.
Nhưng khi khẩu súng lạnh lẽo thật sự rơi vào tay mình, họ lại lưỡng lự. Họ biết rõ đây là công cụ giết người, một khi sử dụng có thể dính đến mạng sống.
Lục Minh Trạch nhìn ra sự do dự của họ, liền đưa khẩu súng cho Ham – người điềm tĩnh và chín chắn hơn – rồi nhìn thẳng vào mắt cậu:
"Nếu gặp nguy hiểm, cậu biết phải bảo vệ anh mình thế nào chứ?"
Ham hít sâu một hơi, siết chặt khẩu súng, gật đầu nghiêm túc.
Sau khi dặn dò xong, Lục Minh Trạch quay người, nắm lấy tay Lăng Dạ, mỉm cười dịu dàng:
"Chúng ta vào thôi."
"Ừm." Lăng Dạ lau vội nước mắt còn vương trên mặt, siết lại tay hắn, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm khiến y cảm thấy phần nào an tâm.
Bên trong cánh cổng tối đen như mực, tựa như một con quái vật há miệng rộng đang chực chờ nuốt chửng tất cả.
Ánh đèn pha từ xe chiếu vào đó lập tức bị bóng tối nuốt lấy, không phản chiếu lại chút ánh sáng nào.
Dù vậy, Lục Minh Trạch và Lăng Dạ vẫn nắm chặt tay nhau, sải bước kiên định, không chút do dự tiến vào vùng đất vô danh ấy.
Vừa bước vào bóng tối, một luồng hàn khí buốt giá như đâm vào da thịt ập đến, lạnh như đang rơi vào đầm nước ngàn năm, toàn thân bị băng giá bao trùm.
Lăng Dạ rùng mình, sợ đến mức níu chặt tay Lục Minh Trạch, móng tay gần như c*m v** da hắn.
Lục Minh Trạch cảm nhận được sự hoảng sợ và căng thẳng của y, liền ôm y vào lòng, thì thầm bên tai:
"Đừng sợ, đây là lễ tẩy rửa của Thần Vực, chỉ cần đi qua đoạn này là ổn rồi."
Nghe vậy, thần kinh đang căng như dây đàn của Lăng Dạ cũng dần thả lỏng.
Quả nhiên, chưa đi bao xa, họ đã bước ra khỏi màn đêm.
Một vầng trăng tròn lớn treo lơ lửng trên bầu trời đêm, xung quanh là vô vàn vì sao lấp lánh, sáng rõ như ban ngày.
Đập vào mắt họ là những dãy núi lơ lửng giữa không trung, mây mù bao phủ, tựa như cảnh giới tiên hiệp.
Bên dưới là thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh rì đung đưa theo gió, suối nhỏ trong vắt róc rách chảy qua, mọi thứ đẹp đẽ đến khó tin.
Nhưng sau khi đi một đoạn dọc theo thảo nguyên, họ lại phát hiện có gì đó không ổn.
Phía trước là một tòa thành... đúng hơn là một thành phố hoang tàn.
Trong thành, nhà cửa đổ nát, tường thành sụp đổ, đâu đâu cũng thấy dấu vết hoang phế.
Đá vụn, gỗ mục vương vãi khắp nơi, chẳng còn chút gì gọi là huy hoàng ngày xưa, chỉ còn lại cảnh tượng điêu tàn trước mắt.
Lăng Dạ nhìn quanh, trong lòng trào dâng muôn vàn nghi vấn: "Đây là Vực Thần sao?"
"Ừ." Lục Minh Trạch khẽ đáp, rồi cảm thán:
"Vực Thần từng phồn hoa như thế, vậy mà giờ trở thành thành phố hoang không một bóng người. Ngay cả thần tộc trường sinh bất tử còn gần như tuyệt diệt, thì thế gian này còn điều gì là vĩnh hằng nữa?"
Lăng Dạ khẽ nhíu mày, nói: "Thật ra, em vẫn chưa hiểu một chuyện."
"Chuyện gì?" – Lục Minh Trạch hỏi.
Lăng Dạ đáp:
"Vừa rồi em chỉ thấy Đế Sư và mẹ đứng trước cổng đá, hoàn toàn không có người thứ ba. Mà đồ án trên cánh cổng Vực Thần chỉ có thể đánh thức bằng máu của thần tộc thuần huyết. Vậy rốt cuộc họ mở cửa bằng cách nào?"
Lời này vừa nói ra, Lục Minh Trạch lập tức trở nên nghiêm túc, trầm ngâm suy nghĩ.
Điều này có nghĩa, trong hai người Đế Sư và Giang Tú Nhã, nhất định có một người là thần tộc thuần huyết.
Nhưng Đế Sư rõ ràng là "Quỷ Dị", điều này hắn biết rất rõ.
Chẳng lẽ... là Giang Tú Nhã là thần tộc?!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, lập tức bị hắn phủ định.