- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
156. Sống lại từ cõi chết.
Lục Minh Trạch nói: "Tôi không cần lời xin lỗi của cô, cô phải tự gánh lấy hậu quả cho những sai lầm mà cô gây ra trong thế giới loài người."
Nam Sương cũng cúi đầu, ngầm chấp nhận kết quả này.
"Cô cứ ở đây mà hối cải cho tốt đi." Lục Minh Trạch để lại một câu, rồi dẫn Đế Sư rời đi.
Khi đi đến lối ra tầng hầm, Đế Sư hỏi:
"Cậu định xử lý tôi thế nào?"
"Nam Sương là quỷ dị, giam giữ bao nhiêu năm cũng chẳng sao. Nhưng tôi giờ là con người, sống chẳng được bao lâu. Cậu định giam tôi cả đời sao?"
Nghe vậy, Lục Minh Trạch bật cười châm biếm: "Ông không nghĩ rằng, tội ác tày trời của ông chỉ cần vài năm tù ngắn ngủi là xóa sạch hết chứ?"
Đế Sư sững lại, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, nghe Lục Minh Trạch nói tiếp:
"Đế Sư, một vạn năm trước, ông đã nghĩ đến chuyện luân hồi ở nhân gian, lợi dụng kẽ hở đó để lừa gạt người tôi yêu, khiến bọn tôi bị chia cắt sống chết, muốn gặp lại thì phải trải qua cái chết hết lần này đến lần khác, rồi mò mẫm tìm nhau trong biển người."
"Vậy thì giờ, tôi cũng cho ông nếm thử, cái gọi là luân hồi nhân gian khủng khiếp đến mức nào."
"Ông sẽ sống, đời đời kiếp kiếp làm người, mang theo tội lỗi bẩm sinh, gánh lấy số mệnh thiên sát cô tinh mà sống. Tôi nguyền rủa ông, vĩnh viễn không thể có được tình yêu chân thật, trải qua cuộc đời bi thảm nhất."
"Nhưng để mỗi kiếp đều biết rõ mình đang chịu khổ vì tội lỗi đã gây ra, thì chỉ đến lúc cận kề cái chết, ông mới có thể nhớ lại những gì từng trải qua ở các đời trước."
Nghe những lời này, mặt Đế Sư tối sầm lại, song vẫn bất lực.
Tuy con người có tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng trong một đời ngắn ấy lại nếm đủ mọi đau khổ.
Nếu đời đời kiếp kiếp đều mang trên lưng vận mệnh thiên sát cô tinh, thì hình phạt này còn đáng sợ hơn muôn đời bị giam cầm.
Đúng lúc đó, Lục Minh Trạch khẽ niệm chú, hai ngón tay khép lại, điểm vào giữa ấn đường của Đế Sư. Trong thoáng chốc, cảm giác như điện giật lan khắp toàn thân hắn, khiến hắn chết lặng ngay tại chỗ.
Hắn từng là một kẻ quỷ dị có tu vi rất mạnh, tất nhiên biết lời nguyền này khủng khiếp đến mức nào. Nhưng sự thật này đã không thể thay đổi được nữa.
"Kiếp này của ông sẽ trôi qua trong ngục tù." Lục Minh Trạch nói xong, liếc ra hiệu cho mấy tên lính gác ở cửa.
Mấy người lính lập tức tiến lên, lôi Đế Sư lên xe tù, đưa hắn đi chịu án chung thân.
Xử lý xong mọi chuyện, hai người cuối cùng cũng trở về khu tiểu khu Nghệ Hải. Vừa bước vào cổng, Lăng Dạ liền thấy một bóng lưng quen thuộc.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc dài uốn sóng màu nâu đỏ, xách túi nhỏ, mang giày cao gót, đi vào khu.
"Dừng xe!" Lăng Dạ bỗng hét lên.
Lục Minh Trạch vội vàng dừng lại, "Bảo bối, sao thế?"
"Người phụ nữ kia..." Lăng Dạ chỉ bóng lưng, "Hình như là Hạ Yến Lệ!"
"Hạ Yến Lệ?" Lục Minh Trạch nghi hoặc hỏi.
Lăng Dạ sốt ruột giải thích: "Chính là một ngôi sao cùng em vào ngôi làng ma ám ngàn năm hồi đó, cô ta đã chết trong phó bản game rồi mà. Sao lại xuất hiện ở đây?"
"Có khi dạo này em áp lực quá, chưa nghỉ ngơi tốt, nên nhìn nhầm chăng?" Lục Minh Trạch nói.
Nghe vậy, Lăng Dạ cũng chần chừ, "Có thể là em nhìn lầm thật."
Thế nhưng, đúng lúc đó, một học sinh trung học đeo cặp sách đi ngang qua, trông thấy chiếc siêu xe của Lục Minh Trạch liền kêu lên một tiếng kinh ngạc:
"Ôi giời, xe đẹp quá!"
Lăng Dạ và Lục Minh Trạch bị tiếng nói đó thu hút, quay sang nhìn. Khi thấy học sinh ấy, Lăng Dạ chấn động đến mức nghẹn lời.
Người đó không ai khác, chính là Hà Gia Trân – chàng trai cùng y tham gia phó bản "Ngôi làng ma ám ngàn năm" trong game Ác Mộng.
Họ đều chết trong phó bản đó, hơn nữa, thân xác ngoài đời thực cũng đã gặp đủ loại "tai nạn" mà chết rồi. Lăng Dạ không hiểu vì sao họ có thể xuất hiện trở lại, hơn nữa, còn ngay tại khu y đang ở.
Chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Lăng Dạ lập tức xuống xe, nói với Lục Minh Trạch: "Anh đi đỗ xe đi, em qua đó xem thử."
Lục Minh Trạch cũng xuống xe luôn, "Anh đi cùng em. Xe tự về gara được mà."
Trí tuệ AI trong xe vui vẻ phát ra âm thanh:
"Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn về gara ngủ."
Chiếc xe tự động chạy đi, Lăng Dạ và Lục Minh Trạch bước theo, vừa hay gặp bảo vệ tiểu khu, còn thấy họ vui vẻ chào hỏi Hạ Yến Lệ và Hà Gia Trân, khiến cả hai cảm thấy khó tin.
Phàm nhân nhìn thấy được, chứng tỏ bọn họ thật sự tồn tại. Nhưng người đã chết từ lâu, sao lại xuất hiện lần nữa?
Lăng Dạ đi đến, giả bộ trò chuyện: "Họ là ai thế, trước giờ tôi chưa thấy, cho vào khu thế này có ổn không?"
"Ý cậu là hai người vừa vào đó à?" Bảo vệ trả lời: "Họ đâu phải chủ hộ, chỉ là người thuê. Chính căn 702 đối diện nhà các cậu đấy, mới được chủ mới sửa thành nhà cho thuê. Họ dọn đến cũng chưa lâu."
Lăng Dạ vẫn thấy khó hiểu.
Hà Gia Trân chỉ là một học sinh phổ thông, bảo vệ không biết cũng không lạ. Nhưng Hạ Yến Lệ khi còn sống là một ngôi sao nổi tiếng khắp nơi.
Cái chết của cô ta từng làm chấn động các nền tảng truyền thông, chiếm sóng hot search nhiều ngày liền, gần như người người đều biết. Ấy vậy mà bây giờ, bảo vệ nhìn thấy "kẻ chết sống lại" ấy, lại chẳng hề thấy lạ.
Quả thật, quá mức khác thường.