- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
108. Bị áp giải về bộ lạc.
Hôm sau.
Bình minh vừa ló rạng, sa mạc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, ánh sáng dịu dàng trải dài trên các triền cát, phủ lên vùng hoang vu một tầng sa mỏng óng ánh sắc vàng.
Lục Minh Trạch ngẩng đầu nhìn bầu trời dần sáng, vẻ mặt bình tĩnh.
Sau đó, hắn quay sang nói với Lam và Ham:
"Hôm nay, các cậu trói tôi và Lăng Dạ lại, đưa về bộ lạc A Khắc Nhĩ."
Lam đầy vẻ nghi hoặc, không nhịn được hỏi: "Chúng tôi trói các anh rồi mang về bộ lạc sao?"
Lăng Dạ tiến lên một bước, kiên nhẫn giải thích:
"Đúng vậy, chỉ có như thế, các cậu mới tránh bị trách phạt trước mặt các trưởng lão trong bộ lạc."
Lam và Ham nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không ngờ hai người kia lại nghĩ ra cách liều lĩnh như thế chỉ để bảo vệ bọn họ.
Nhưng Lam vẫn lắc đầu, giọng đầy sốt ruột:
"Không được đâu. Các anh không biết người bộ lạc A Khắc Nhĩ đối xử với kẻ ngoại lai thế nào đâu. Họ nhất định sẽ dùng những hình phạt tàn khốc nhất, thậm chí có thể lấy mạng các anh."
Lục Minh Trạch bật cười sảng khoái:
"Muốn lấy mạng bọn tôi, không dễ thế đâu."
Lăng Dạ cũng nghiêm mặt, ánh mắt kiên định:
"Cứ làm theo lời bọn tôi. Nhớ kỹ, bất kể họ muốn làm gì, các cậu cũng đừng kích động, cứ vờ như không quen biết bọn tôi."
Lam trong lòng vẫn đầy lo lắng, chau mày, thấp giọng nói:
"Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sao? Hai người là con cháu ân nhân của tôi, nếu ở bộ lạc A Khắc Nhĩ xảy ra chuyện gì, sau này bọn tôi biết ăn nói thế nào với Giang Tú Nhã?"
Lăng Dạ dịu giọng an ủi: "Làm theo lời bọn tôi chính là giúp đỡ lớn nhất rồi."
"... Được thôi. Nhưng hai người nhất định phải cẩn thận." Lam thở dài một hơi, lo lắng nhắc nhở:
"Hình phạt của bộ lạc tàn nhẫn cỡ nào, người ngoài như các anh thật sự không tưởng tượng nổi đâu."
"Ừ, bọn tôi hiểu." Lăng Dạ gật đầu, ánh mắt bình thản.
Lam và Ham mỗi người trói một người, áp giải bọn họ tiến về bộ lạc A Khắc Nhĩ.
Khi đường nét bộ lạc dần hiện rõ, không khí cũng bắt đầu ngưng đọng đầy căng thẳng.
Người trong bộ lạc vừa thấy người lạ liền hoảng loạn như chim sợ cành cong, nháo nhào cả lên.
Một nhóm người mặc da thú, tay cầm giáo tự chế lập tức bao vây họ lại, ánh sáng lạnh lẽo trên mũi giáo lấp lánh dưới mặt trời, khiến người ta sởn gai ốc.
Lam kéo dây thừng, ghé sát Lục Minh Trạch và Lăng Dạ, hạ giọng nhắc nhở:
"Tộc trưởng tới rồi."
Chỉ thấy một ông lão da đen nhẻm như than, mặt đầy hình xăm kỳ dị, khoác áo lông sói, dưới sự đỡ đần của hai cô gái trẻ từ từ bước ra.
Ánh mắt ông ta sắc bén như ưng, mỗi bước đi đều toát ra khí thế khiến người ta không dám thở mạnh.
Ham vốn giỏi ăn nói hơn Lam, bước nhanh lên trước, khom lưng cung kính:
"Tộc trưởng, hai người này hình như là những kẻ muốn xâm nhập sâu vào sa mạc Bỉ Phí. Anh em ta nhìn thấy bọn họ, liền bắt về đây."
Tộc trưởng hơi gật đầu, miệng phát ra mấy âm thanh khó hiểu, một thiếu nữ bên cạnh lập tức phiên dịch lại:
"Tộc trưởng nói, các ngươi có công bắt kẻ xâm nhập, nên miễn hình phạt vì cất giấu vật ngoài bộ lạc."
Ham lập tức cúi người cảm tạ: "Cảm ơn tộc trưởng."
Lời còn chưa dứt, vài gã đàn ông cường tráng cầm giáo bước tới, thô lỗ đẩy Lam và Ham ra, tiếp quản hai "kẻ xâm nhập".
Lam trong lòng trào dâng bất an, lại pha lẫn cả giận dữ.
Nhưng nhớ đến lời Lăng Dạ dặn đi dặn lại, cậu bé chỉ có thể gắng nhẫn nhịn, siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Mấy người kia áp giải Lục Minh Trạch và Lăng Dạ đi về phía lều lớn của tộc trưởng.
Lều tộc trưởng được khâu bằng da thú dày dặn, bên ngoài vẽ đầy những hoa văn và totem cổ xưa bằng phẩm màu sặc sỡ.
So với những căn lều khác, nó vừa rộng rãi vừa xa hoa, nổi bật hẳn lên giữa khu trại đơn sơ.
Lam và Ham lo họ sẽ gặp bất trắc bên trong, muốn theo vào, nhưng bị mấy gã lực lưỡng chắn trước cửa. Một tên lạnh lùng nói:
"Dựa vào các ngươi mà cũng đòi vào lều tộc trưởng?"
Lam tức đến mặt đỏ bừng, không nhịn được cãi lại: "Người là do bọn ta bắt về, chẳng lẽ không có tư cách xem xử lý thế nào sao?"
Tên kia cười khẩy, đầy vẻ khinh miệt:
"Chỉ dựa vào hai đứa vô dụng các ngươi cũng bắt được kẻ xâm nhập? Nếu không phải hai tên kia tay trói gà không chặt, còn tự dâng tới cửa, thì các ngươi có làm được gì?"
"Ngươi có ý gì?!" Mắt Lam đỏ rực, tức giận như núi lửa sắp phun trào.
Ham vội giữ chặt anh trai, trấn an: "Anh, bình tĩnh đã."
Sau đó, hắn nở nụ cười xã giao, nói với mấy người gác cửa:
"Là bọn ta l* m*ng rồi."
"Em trai!" Lam vừa định lên tiếng, đã bị Ham lấy tay bịt miệng.
Ham khẽ nói bên tai anh ta:
"Anh, em có cách. Giờ đừng kích động, kẻo hỏng mất kế hoạch của bọn họ."
Lam nghe xong, tuy vẫn ấm ức nhưng vẫn cố nén giận, lặng lẽ gật đầu.
Ánh mắt anh dõi chặt về phía lều lớn, âm thầm cầu nguyện cho Lục Minh Trạch và Lăng Dạ có thể bình an vô sự.