- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
054. Say rượu.
Lăng Dạ lạnh lùng nói: "Bọn họ còn chưa đi xa, bây giờ gọi quay lại vẫn kịp, đỡ sau này lúc thu dọn xác anh lại phải phiền họ thêm một chuyến."
Lục Minh Trạch chỉ cảm thấy ngực mình như bị ai đó đấm mạnh một cú, đau âm ỉ. Hắn vội bước lên, dang hai tay ra ôm chặt lấy y, giọng khẩn thiết van nài:
"Bảo bối, anh xin em... đừng nói nữa, anh không cho phép em nói mấy lời như vậy."
"Tránh ra!"
Lăng Dạ dùng toàn bộ sức lực, mạnh mẽ đẩy hắn ra, bước chân loạng choạng, lảo đảo rời khỏi bãi đậu xe.
Lúc này, y như thể bị rút mất linh hồn, thất hồn lạc phách bước đi trên phố.
Những người đi đường đều ngoái đầu nhìn, tò mò quan sát người đàn ông vừa tuấn tú vừa đẫm lệ ấy.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên. Y lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Tô Nhược Nhược.
【Ba đã về rồi. Ba biết đám người hầu trong nhà cũ chết sạch, giờ ông ấy bảo muốn đến đón em về. Anh ơi, em nên nói với ông ấy thế nào đây?】
Lăng Dạ hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh cảm xúc, trả lời:
【Tạm thời đừng nói gì về chuyện hôm đó, cứ bảo em ở chỗ anh suốt, không biết gì cả.】
Tô Nhược Nhược nhanh chóng trả lời:
【Vâng.】
Chỉ mấy giây sau, cô lại gửi thêm một tin nữa:
【Chuyện giữa anh và Lục ca, em sẽ không nói ra đâu. Đợi lúc nào anh muốn tự nói với ba, em sẽ giúp anh.】
Lăng Dạ nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, im lặng thật lâu, trong lòng dậy lên bao cảm xúc lẫn lộn, nhưng cuối cùng vẫn không nhắn lại.
Đúng lúc ấy, một cô gái trang điểm đậm đi tới, lắc lư vòng eo, gương mặt nở nụ cười chuyên nghiệp: "Anh đẹp trai, tâm trạng không tốt hả? Có muốn qua quán bọn em làm vài ly giải sầu không?"
Nếu là ngày thường, y chắc chắn sẽ chẳng thèm để ý đến cô ta, quay đầu bỏ đi.
Nhưng giờ đây, đầu óc y mông lung rối loạn, một mình lang thang ngoài phố, chẳng biết nên đi đâu. Thấy tấm biển bar sáng đèn phía trước, y như bị ma xui quỷ khiến, bước chân vào trong.
Cô gái mặc váy ngắn đen, tất lưới lượn lờ dẫn y đến một chỗ ngồi, nũng nịu hỏi:
"Anh thất tình à? Trông buồn thế này."
"Rượu." Lăng Dạ lạnh giọng.
Chẳng mấy chốc, bàn đầy ắp các loại rượu.
Lăng Dạ liếc mắt nhìn người phụ nữ đang định ngồi xuống bầu bạn, lạnh lùng nói:
"Cô có thể đi rồi."
"Đừng mà anh đẹp trai, có tâm sự thì nói ra sẽ dễ chịu hơn, để em nghe giùm cho."
Không nói thêm lời nào, Lăng Dạ móc thẻ ngân hàng ra đưa cho cô ta:
"Tiền tip của cô. Tôi không cần cô ngồi cùng. Đừng để người khác đến quấy rầy tôi."
Người phụ nữ thấy tiền thì mắt sáng rỡ, lập tức mỉm cười hớn hở, cất thẻ rồi ngoan ngoãn rời đi.
Lăng Dạ ngồi một mình trước bàn, từng ly từng ly rượu đổ vào miệng, như thể muốn dìm hết tất cả đau khổ trong thứ chất lỏng cay nồng đó.
Chẳng bao lâu sau, bàn đã ngổn ngang chai rỗng. Ý thức y dần mơ hồ, cả người cũng sắp không còn tỉnh táo.
Những cô gái từ nãy vẫn len lén quan sát y bắt đầu rục rịch.
"Say cỡ này rồi còn làm ăn gì được nữa không?" Một cô thì thầm.
"Không làm được cũng chẳng sao, nhìn cái mặt đẹp như thế này, em ngắm cả đêm cũng đáng." Một cô khác ánh mắt đầy si mê.
"Nhìn là biết kiểu người lạnh lùng si tình, nếu phát triển được thành người yêu thì em nguyện không bao giờ bước chân vào quán bar nữa."
Bọn họ đang rì rầm, thì thấy có người tiến về phía bàn của Lăng Dạ.
Cô gái lúc nãy dẫn y vào lập tức chạy tới ngăn lại, lớn tiếng:
"Ê ê, làm gì đấy? Khách người ta dặn rồi, không được quấy rầy."
Nhưng vừa nhìn thấy mặt đối phương, cô ta lập tức chết lặng.
Lục Minh Trạch sắc mặt u ám, bình tĩnh nói:
"Tôi là bạn trai cậu ấy, đến đưa cậu ấy về."
"Bạn trai?"
Làm việc trong bar lâu như vậy, cô ta sớm quen với chuyện yêu đương đồng tính.
Chỉ có điều, thấy hai anh đẹp thế này lại là của nhau, trong lòng vẫn thấy hơi tiếc.
"Vậy anh đưa cậu ấy đi đi." Cô ta tránh đường, không quên nhắc thêm: "Cậu ấy uống nhiều lắm rồi, nhớ mua thuốc giải rượu nhé."
Lục Minh Trạch cẩn thận đỡ lấy Lăng Dạ đang say mềm, chậm rãi đưa y ra khỏi quán bar.
Những cô gái đứng bên nhìn theo bóng lưng hai người, đầy tiếc nuối.
"Đi rồi thật hả?"
"Không đi chẳng lẽ ở lại? Người ta là bạn trai chính thức đó."
"Bảo sao lúc nãy chẳng buồn liếc tụi mình một cái, thì ra là có 'người trong lòng' rồi."
Lục Minh Trạch sắp xếp cho Lăng Dạ ngồi ổn trong xe, tiện đường ghé hiệu thuốc mua thuốc giải rượu.
Về đến nhà, hắn nhẹ nhàng dìu y lên giường, kiên nhẫn đút thuốc cho y uống. Nhưng vừa uống vào, Lăng Dạ bắt đầu nôn dữ dội.
Lục Minh Trạch không hề ghét bỏ, vỗ lưng cho y, sau đó dìu đi tắm, giúp thay quần áo sạch sẽ, lại đút thêm thuốc.
Sau khi tắm xong, đầu óc Lăng Dạ tỉnh táo hơn đôi chút.
Y mơ màng nắm lấy tay Lục Minh Trạch đang thay đồ cho mình, lầm bầm:
"Lục Minh Trạch, anh còn chiếm tiện nghi của tôi đấy à?"
"Không có, anh chỉ đang giúp em thay đồ thôi."
Giọng Lục Minh Trạch nhẹ nhàng như gió xuân, hoàn toàn không mang theo một chút tà niệm nào. Lăng Dạ buông tay ra, nằm xuống, miệng thì thào:
"Tôi từng từ chối anh rồi mà..."
"Anh biết."
Lục Minh Trạch vẫn tiếp tục động tác, mặt không biểu cảm, cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện đang cố gắng chuộc lỗi, không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào y.
"Vậy sao anh vẫn không chịu buông? Tôi đã nói với anh biết bao nhiêu lần, còn cố ý nói nặng lời. Tại sao anh cứ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn đối xử tốt với tôi?"
Lục Minh Trạch cuối cùng cũng ngừng tay, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào y:
"Anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ em. Đối xử tốt với em... có lẽ là lý do duy nhất để anh tồn tại trên thế giới này."
Lăng Dạ nheo mắt lại: "Tôi không cần... không cần anh đối xử tốt với tôi. Tôi nợ anh nhiều lắm rồi, không thể tiếp tục nhận mọi thứ của anh một cách thản nhiên như thế được. Trả lại Miêu Nữ Bóng Tối cho tôi đi, tôi muốn đôi chân dài..."
Y bắt đầu say rượu làm loạn, miệng cứ nhắc mãi đến "Miêu Nữ Bóng Tối".
Lục Minh Trạch thật sự hết cách, đành phải tìm lại bộ đồ JK tất đen từng dùng khi trò chuyện online với Lăng Dạ.
Hắn mặc vào, đội thêm tai mèo, đeo vòng cổ có chuông leng keng.
So với mấy cosplayer nổi tiếng ngoài kia còn giống nhân vật hơn.
"Giờ thì hài lòng rồi chứ? Ngoan, uống thuốc nghỉ ngơi."
Lục Minh Trạch nhẹ giọng nói, bước đến định đắp chăn cho y.
Ai ngờ, Lăng Dạ bất ngờ vươn tay kéo mạnh. Hắn không kịp phản ứng, bị kéo ngã xuống giường.
Mặt Lăng Dạ áp sát, cúi nhìn hắn:
"Anh là vì tôi thích Nữ Miêu Bóng Tối nên mới mặc như vậy đúng không? Bằng không, loại người như anh làm sao lại thích mặc đồ con gái."
Giọng y vẫn mang theo mùi rượu.
Lục Minh Trạch không phủ nhận, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"Vì em thích Nữ Miêu Bóng Tối... nên anh mong em cũng có thể thích anh nhiều hơn một chút."
Lời vừa dứt, gương mặt Lăng Dạ lập tức phóng đại trong tầm mắt hắn.
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại của y chạm lên môi hắn.
Lục Minh Trạch trợn to mắt, đồng tử co rút, cả người đơ cứng, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Lăng Dạ hôn hắn rồi?
Lăng Dạ vậy mà lại chủ động hôn hắn?
Thình, thịch thình!
Lần đầu tiên trong đời, Lục Minh Trạch nghe rõ ràng tiếng tim mình đập. Như tiếng trống trận dội vang trong ngực, khiến cả lồng ngực hắn khẽ run rẩy.
Hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, vòng tay ra sau đầu y, nhẹ nhàng giữ lại, chủ động đáp lại nụ hôn ấy, càng ngày càng sâu...
Lúc này, tình yêu như ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt trong lồng ngực hắn, khiến hắn càng lúc càng nóng bừng lên...
Cả thế giới như ngừng quay, chỉ còn lại duy nhất người trước mắt, là tâm niệm duy nhất trong lòng hắn.