- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
126. Hối hận không kịp.
Để tránh lộ thân phận của "ngốc tử", dẫn đến họa sát thân, Giang Tú Nhã và Lục Minh Trạch sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định gửi y ở nhờ nhà dân trong ngôi làng.
Lục Minh Trạch hiểu rõ thế lực quỷ dị ngày càng lộng hành, vì để bảo vệ "ngốc tử" và duy trì hòa bình ba giới, hắn khổ luyện ngày đêm.
Một lần tình cờ, Lục Minh Trạch gặp được Đế Sư.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Đế Sư đã nhìn trúng hắn, cho rằng hắn có thiên phú dị bẩm, và Lục Minh Trạch từ đó bái nhập môn hạ của Đế Sư.
Khi ấy, dưới trướng Đế Sư đã có không ít đệ tử.
Thế nhưng, Đế Sư hoàn toàn không để tâm đến sống chết của những đứa trẻ này, dùng phương pháp huấn luyện nghiêm khắc đến tàn nhẫn.
Dưới áp lực huấn luyện khắc nghiệt và môi trường cạnh tranh tàn khốc, nhiều đệ tử không thể sống sót.
Cuối cùng, trong số đông đảo đệ tử, chỉ còn lại Lục Minh Trạch và Nam Sương.
Trong quá trình huấn luyện, Nam Sương nhiều lần suýt mất mạng, may nhờ Lục Minh Trạch âm thầm cứu giúp nên mới nhiều phen thoát hiểm.
Tuy vậy, vì kiêng kỵ quy tắc của Đế Sư, hắn không thể tiết lộ sự thật với Nam Sương.
Trong mắt Đế Sư, những đệ tử này không phải đồng môn, mà chỉ là những quân cờ cạnh tranh lẫn nhau. Dù ai sống sót sau cùng, đều sẽ bị đưa đi thách đấu Quỷ Vương, trở thành vật hy sinh.
Hóa ra, từ khoảnh khắc những đứa trẻ bái nhập môn hạ Đế Sư, ông đã gieo lên người họ lời nguyền.
Chỉ cần đệ tử chết đi, Đế Sư có thể hấp thu tu vi của người đó.
Đưa đệ tử ưu tú nhất đi khiêu chiến lão Quỷ Vương – đây là kế hoạch một mũi tên trúng hai đích của ông:
Vừa có thể dò xét sức mạnh Quỷ Vương, vừa khiến Quỷ Vương suy yếu; Lại có thể hấp thu tu vi đệ tử sau khi chết, tăng cường sức mạnh bản thân.
Lục Minh Trạch từ sớm đã nhìn thấu âm mưu của Đế Sư.
Để tránh việc hắn hấp thu tu vi đệ tử rồi trở nên quá mạnh, từ đó gây hại cho ba giới, Lục Minh Trạch dốc hết sức bảo vệ Nam Sương – người có thực lực mạnh mẽ nhất.
Dù hắn đã giữ được mạng Nam Sương, Đế Sư vẫn ép hắn đi thách đấu lão Quỷ Vương.
Nhưng diễn biến lại vượt khỏi dự đoán của Đế Sư.
Trong trận chiến kinh thiên động địa ấy, nhờ trí tuệ phi phàm và thực lực cường đại, Lục Minh Trạch đã đánh bại lão Quỷ Vương, trở thành Quỷ Vương mới.
Theo quy tắc của giới quỷ, người chiến thắng được thừa kế toàn bộ tu vi của Quỷ Vương tiền nhiệm.
Từ đó, tu vi của Lục Minh Trạch bỗng chốc tăng vọt, đến mức Đế Sư không còn khống chế được.
Sau khi trở thành Quỷ Vương, Lục Minh Trạch thực hiện hàng loạt chính sách đàn áp bản chất tà ác của quỷ dị.
Hắn tách biệt thế giới quỷ dị khỏi nhân giới và thần giới, ngăn chặn âm mưu nuốt chửng cả ba giới.
Chính điều này càng khiến Đế Sư – vốn đã ghen ghét và oán hận hắn – thêm tức giận.
Ông phát hiện Lục Minh Trạch luôn đặc biệt quan tâm đến "ngốc tử" ở cổ thôn, nên chuyển mục tiêu báo thù sang y.
Đế Sư tỉ mỉ sắp đặt một âm mưu: dụ "ngốc tử" hiến tế linh hồn mình, nói rằng chỉ cần làm vậy là có thể đời đời kiếp kiếp ở bên Thiên Sát Cô Tinh – Lục Minh Trạch, người đã tự vẫn trước thần miếu.
"Ngốc tử" ngây thơ lương thiện, tin tưởng lời Đế Sư không chút nghi ngờ, thật sự cho rằng như thế sẽ được ở bên người mình yêu mãi mãi.
Và thế là, y rơi vào bẫy, hiến tế bảy hồn sáu vía, chỉ để cầu một kiếp sau có thể nên duyên với Lục Minh Trạch.
Y đâu biết, Lục Minh Trạch đã thành Quỷ Vương, mà quỷ thì không chết, đương nhiên không có luân hồi.
Hơn nữa, lúc đó nhân giới, quỷ giới và thần giới mỗi giới một nơi, thần tộc gần như diệt vong – cái gọi là "kiếp sau tương phùng" vốn dĩ không thể.
Đây chính là âm mưu trả thù của Đế Sư – ông muốn khiến Lục Minh Trạch vĩnh viễn không thể thành đôi với người mình yêu.
Sau trận đó, mối quan hệ tưởng như hòa bình giữa Lục Minh Trạch và Đế Sư hoàn toàn tan vỡ.
Lục Minh Trạch nổi giận ngút trời, thề phải bắt Đế Sư trả giá. Hắn bắt đầu truy sát khắp nơi. Nhưng Đế Sư là cường giả quỷ dị chỉ sau hắn, hành tung quỷ mị, muốn bắt được ông ta dễ gì?
Thế là, thời gian gần vạn năm lặng lẽ trôi qua.
Năm xưa, sau khi "ngốc tử" hiến tế linh hồn chết đi, Giang Tú Nhã từng gặp lại Lục Minh Trạch một lần.
Việc Lục Minh Trạch tình nguyện hóa quỷ, kết thúc đại chiến năm đó, tất cả là để bảo vệ y.
Nhưng cái chết của "ngốc tử" đã khiến hắn chịu cú sốc nghiêm trọng, suýt chút nữa sa vào hắc hóa, suýt hủy diệt ba giới.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Tú Nhã đưa ra một kế hoạch giao dịch táo bạo:
"Lục Minh Trạch, tôi thay mặt thần tộc, muốn thương lượng với cậu một cuộc trao đổi."
Ánh mắt Giang Tú Nhã kiên định, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy phẫn nộ của hắn.
"Cậu hãy phong tỏa giới quỷ dị suốt một vạn năm, để nhân giới và thần giới có cơ hội phục hưng. Đổi lại, thần tộc sẽ hiến tế kiếp sau của Thần Chi Vương Tử cho cậu."
Lục Minh Trạch nhíu mày, trầm ngâm.
Rất lâu sau, hắn mới lên tiếng:
"Chỉ nhân loại mới có luân hồi. Cô chắc là làm được chứ?"
"Tôi chắc chắn. Bọn tôi đã lên kế hoạch để Thần Chi Vương Tử chuyển sinh vào nhân giới sau một vạn năm."
Giọng bà dứt khoát: "Không chỉ để báo đáp cậu, mà còn là vì đại nghiệp phục hưng của thần tộc."
Cuối cùng, Lục Minh Trạch đồng ý với cuộc giao dịch ấy.
Suốt vạn năm tiếp theo, hắn không ngừng tìm kiếm cách giúp "ngốc tử" chuyển sinh trong nhân giới.
Còn Giang Tú Nhã, sau khi đóng cửa thần vực, gần như hao cạn toàn bộ thần lực, rơi vào trạng thái mất trí nhớ, lưu lạc chốn nhân gian.
Mãi đến gần đây, khi gặp được Lăng Dạ, bà mới dần khôi phục ký ức.
Sau này, Giang Tú Nhã gia nhập Viện Nghiên Cứu Quỷ Dị, ký ức bị phong ấn năm xưa ào ạt trở về, bà cũng dần nhớ lại sứ mệnh của bản thân.
Ngay khi Giang Tú Nhã mang thai, Đế Sư đã nhận ra đứa bé này chính là chuyển kiếp của "ngốc tử" – là hy vọng phục hưng thần tộc.
Ông vô số lần từng muốn giết đứa trẻ ấy ngay từ trong trứng nước, khiến Lục Minh Trạch vĩnh viễn không tìm được người mình yêu chuyển sinh – để hắn sống mãi trong đau khổ dày vò.
Nhưng khi ấy, Đế Sư đã yêu Giang Tú Nhã sâu đậm, sống bên bà với thân phận Lăng Mặc.
Đứa con trong bụng bà là kết tinh tình yêu của họ – cuối cùng ông vẫn không ra tay nổi.
Thế nhưng giờ đây, khi nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Giang Tú Nhã, Đế Sư cuối cùng cũng hiểu:
Bà chưa từng thực sự yêu ông ta, cũng không hề thừa nhận Lăng Dạ là con của hai người.
Khoảnh khắc ấy, Đế Sư đầy hối hận, căm ghét bản thân vì phút yếu lòng năm xưa – đã tạo nên bi kịch hôm nay.