- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
030. Người tình đồng táng.
Bình thường, bà ấy luôn nhấn mạnh rằng ngoài bà ra, Lăng Dạ không có người thân nào cả, nên cũng chẳng cần tình thân làm gì.
Những lời đó, lạnh lẽo như lưỡi dao, cứ thế từng lần từng lần cứa qua tim y.
Trước kia, y vẫn thấy như vậy là không công bằng với Tô Hồng Trác và Tô Nhược Nhược.
Dù gì thì Tô Hồng Trác và Tô Nhược Nhược thật sự đối xử rất tốt với y — tốt đến mức nhiều cha con hay anh em ruột còn chưa chắc đã được vậy.
Huống hồ, họ vốn là một gia đình tái hôn, có thể tạo dựng được sự gắn bó như thế đã là điều vô cùng quý giá.
Nhưng Giang Tú Nhã lại chưa từng nhắc đến Long Chính Đức và những người kia.
Dù công việc có đặc thù, dù tình cảm đồng đội từng cùng vào sinh ra tử vẫn còn, thì ít ra, bà cũng có thể tiện miệng kể đôi câu. Ấy vậy mà bà ta luôn thích một mình hành động, thậm chí từng nói với y rằng bà không có bạn bè, cũng chẳng cần bạn bè.
Thế nên giờ, cho dù người của Viện nghiên cứu Quỷ Dị có nói thế nào đi nữa cũng chẳng thể thuyết phục nổi y.
Y thậm chí mơ hồ cảm thấy, có lẽ năm đó mẹ y bị ép buộc, nên mới không kể cho y chuyện về Viện nghiên cứu, chứ không phải bà thật lòng yêu thích công việc đó.
Lăng Dạ lại mua hai chai thuốc tăng tốc, đưa cho Tô Nhược Nhược một chai, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi ấy.
Khi Long Chính Đức và những người khác tới nơi, cả ngọn núi sau – nơi tọa lạc biệt thự nhà họ Tô – đã không còn hơi thở của người sống.
Long Chính Đức nhảy khỏi trực thăng, ra lệnh cho mọi người:
"Lục soát! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Rõ!" Mọi người đáp lời rồi tản ra bốn phía.
Người của Viện nghiên cứu Quỷ Dị dò xét một hồi, rồi lần lượt quay về báo cáo với Long Chính Đức:
"Đội trưởng, người hầu trong biệt thự đều đã bị sát hại, không tìm thấy Lăng Dạ và tiểu thư Tô."
"Không tìm thấy lại là chuyện tốt." Long Chính Đức khẽ thở phào.
Lúc này, một người khác vội chạy tới, vẻ mặt khẩn trương:
"Đội trưởng, thông báo khẩn cấp từ Sở trưởng Lục."
Sắc mặt Long Chính Đức lập tức thay đổi, nhận lấy tờ giấy vàng trông rất bình thường trong tay đối phương, dùng đầu ngón tay chấm máu, vẽ một ký hiệu lên đó.
Chẳng bao lâu sau, ký hiệu trên giấy biến mất, rồi dần hiện lên một hàng chữ—
【Toàn đội lập tức quay về Viện nghiên cứu.】
Thấy nội dung bức thư, sắc mặt Long Chính Đức tái nhợt đi vài phần.
Ngay từ khi nghe thấy tin khẩn từ Sở trưởng, anh đã có một linh cảm chẳng lành, mà lúc này, linh cảm ấy càng thêm mãnh liệt.
Cấp dưới lo lắng hỏi:
"Đội trưởng, có chuyện gì vậy? Sắc mặt anh tệ quá."
Long Chính Đức mím môi, nhìn về phía cây thập tự đẫm máu sau vườn biệt thự, ánh mắt hiện lên tia không cam lòng.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nói:
"Tập hợp mọi người, rút quân, quay về Viện nghiên cứu."
"Hả? Giờ đã quay về ạ?" Cấp dưới có chút không tin nổi.
"Đội trưởng, lần này chúng ta đầu tư lớn như vậy, còn chưa bắt đầu kế hoạch mà đã rút sao?"
Long Chính Đức chỉ nói một câu:
"Có thể Viện nghiên cứu đã xảy ra chuyện."
Nghe vậy, sắc mặt cấp dưới còn khó coi hơn cả anh, trợn trừng mắt:
"Chẳng lẽ là... Tôi đi gọi mọi người về ngay."
-------
Ở một nơi khác, Lăng Dạ đã dẫn Tô Nhược Nhược chạy đi rất xa.
Nhưng hành tung của họ lại như được gắn định vị, những kẻ săn mồi kia có thể xác định từng giây từng phút vị trí cụ thể của họ.
Hơn nữa, nếu hai người ở cùng nhau, lại bị tìm thấy và tra tấn ngay trên sóng livestream, phần thưởng cho những kẻ săn đuổi sẽ được nhân đôi.
Thế nên, những quái vật kéo đến ngày càng nhiều.
"Không được rồi, cứ tiếp tục thế này, cho dù có nhiều vật tư bảo mệnh đến đâu cũng không chống đỡ được bao lâu." Sau khi dùng công cụ tiêu diệt một đợt quái vật, Lăng Dạ thở hổn hển nói.
"Nhưng bọn chúng ở khắp nơi, chúng ta cũng chẳng có chỗ nào để trốn nữa cả."
Giọng Tô Nhược Nhược khẽ run lên.
Lăng Dạ chợt lóe lên một ý nghĩ, nhớ đến một nơi:
"Có lẽ vẫn còn một chỗ khá an toàn."
"Ở đâu vậy anh?"
Một tiếng sau, họ đến khu dân cư Nghệ Hải.
"Đây... chẳng phải nhà anh sao? Anh ơi, chẳng lẽ nhà mình có báu vật trừ tà gì đó giống trong phim hay tiểu thuyết à?"
Tô Nhược Nhược ngạc nhiên nhìn khu dân cư quen thuộc.
Lăng Dạ hơi ngập ngừng cắn môi:
"Không phải nhà anh an toàn... mà là nhà bên cạnh – nhà Lục Minh Trạch mới là nơi an toàn nhất."
Y không tin lại có quái vật nào dám xông vào nhà Lục Minh Trạch.
Nơi hắn ở chính là nơi an toàn tuyệt đối.
Tô Nhược Nhược lại nhíu mày, lo lắng nói:
"Anh chẳng phải từng nói hắn không đáng tin sao? Giờ sao lại cho rằng nhà hắn an toàn?"
Lăng Dạ im lặng chốc lát, đành phải nhịn cảm giác khó chịu trong lòng mà bịa ra một cái cớ, khẽ nói:
"Anh cũng không biết giải thích sao cho đúng... nhưng anh tin Lục Minh Trạch. Hắn tuy thần bí, nhưng tuyệt đối không phải kẻ sẽ hại chúng ta."
Tô Nhược Nhược khẽ thở dài. Cô hoàn toàn hiểu tâm trạng muốn gặp người yêu của anh trai trong lúc nguy hiểm thế này.
Nhưng những thứ kia đâu phải con người có thể chống lại. Nếu lại kéo thêm quái vật tới, Lục Minh Trạch cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Chẳng lẽ... anh trai cô đang nghĩ: "Nếu phải chết, vậy thì chết cùng người mình yêu?"