- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
027. Phản sát quỷ dị.
Lăng Dạ thực sự bị mức độ vô sỉ của tên kia làm cho kinh ngạc không nhẹ. Tuy nhiên, y nhanh chóng dẹp bỏ sự ngạc nhiên đó sang một bên.
Dù sao thì, trong thế giới livestream kinh dị này, hành vi của đối phương cũng chẳng liên quan nhiều đến y, điều duy nhất y quan tâm chính là liệu đối phương có chịu hào phóng tặng thưởng không, và y có thể nhờ đó tích đủ điểm để cứu em gái thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
May mà đối phương cũng xem như giữ chữ tín, phần thưởng đưa ra vô cùng hậu hĩnh, khiến điểm tích lũy của Lăng Dạ tăng vọt chỉ trong chớp mắt.
Không chút do dự, ánh mắt Lăng Dạ lập tức khóa chặt vào con dao có thể g**t ch*t lũ quỷ dị kia, dùng toàn bộ điểm tích được mua ngay mà không cần nghĩ ngợi.
Đúng lúc đó, khung hình livestream vốn đang đứng hình vì dị thường, bỗng khôi phục lại một cách kỳ diệu.
【Bình luận người xem: Mau nhìn đi! Hình ảnh trở lại rồi! Ai nói cho tôi biết rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?!】
【Bình luận người xem: Trời ơi, sao cậu ta lại đột nhiên có nhiều điểm thế kia? Không thể tin nổi!】
【Bình luận người xem: Ủa, mới leo lên hạng 1 bảng tích điểm chưa được mười giây, đã lại rớt đáy rồi à?】
【Bình luận người xem: Tôi biết rồi! Cậu ta dùng điểm đổi vật phẩm, mua một con dao! Chẳng lẽ cậu ta định phản sát quỷ dị thật sao?!】
【Bình luận người xem: Trong livestream kinh dị, từ trước đến nay đều là quỷ dị dọa người hồn bay phách lạc, chưa từng thấy loài người phản sát quỷ dị bao giờ! Mọi người nhanh tay chia sẻ đi!】
Ngay sau đó, từng dòng đạn mạc lướt nhanh qua màn hình:
【Đạn mạc: YYT*** đã chia sẻ livestream của bạn.】
【Đạn mạc: BBS*** đã chia sẻ livestream của bạn.】
Chỉ trong tích tắc, một lượng lớn khán giả như thủy triều tràn vào phòng livestream của Lăng Dạ, mọi số liệu đều tăng vọt như tên lửa.
【Số người xem trực tuyến hiện tại: 19557】
Nhìn thấy con số nổi bật ấy, trong đầu Lăng Dạ bỗng lóe lên một ý nghĩ — y nhớ ra mình có thể kiểm tra trạng thái trực tuyến của Tô Nhược Nhược.
Mang theo cảm giác lo lắng, y bấm vào xem, trên giao diện hiện rõ ba chữ: "Đang livestream".
Thấy dòng trạng thái này, trái tim Lăng Dạ mới tạm thời được buông lỏng.
Ít nhất, điều đó cho thấy Tô Nhược Nhược hiện vẫn còn sống, cộng thêm những đạo cụ giữ mạng mà y đã tặng cô trước đó, chắc hẳn cô có thể cầm cự thêm một thời gian nữa.
"Giải quyết xong lũ quỷ dị chết tiệt trước mắt này, mình sẽ lập tức đi tìm em ấy." — Lăng Dạ âm thầm thề trong lòng.
Ngay sau đó, y cẩn thận giấu con dao vừa đổi được vào trong tay áo, ánh mắt kiên định, bước ra khỏi phòng trong.
Quản gia và nữ hầu vẫn đứng chờ ở cửa, gương mặt không ngừng nở nụ cười ghê rợn khiến người ta rợn tóc gáy. Thế nhưng, ánh mắt Lăng Dạ vô tình lướt qua một trong các nữ hầu, ngay lập tức đông cứng lại.
Chỉ thấy người nữ hầu đó tuy đang đối mặt với y, nhưng... hai bàn chân của ả lại quái dị quay ngược về phía sau.
Quản gia nhanh chóng nhận ra sự bất thường trong ánh mắt của Lăng Dạ, ý thức được lớp ngụy trang đã bị vạch trần, dứt khoát không giả vờ nữa.
Trong nháy mắt, đám quản gia và các nữ hầu vốn trông có vẻ bình thường, nụ cười trên mặt chúng bỗng trở nên méo mó đến cực độ, đôi tay đồng loạt đưa ngược ra sau lưng, sau đó bắt đầu dùng lực xé toạc da trên đỉnh đầu mình.
Lớp da bên ngoài chẳng khác gì da rắn, bị chúng từng chút từng chút lột ra, để lộ một khối đen kịt bên trong.
Khối đó, vừa giống một vực sâu không đáy phát ra khí tức hắc ám khiến người ta nghẹt thở, lại vừa giống vô số côn trùng đang tụ lại, không ngừng bò lổm nhổm...
Cảnh tượng ấy tạo nên một cú sốc thị giác mạnh đến đáng sợ, hệt như thể đang đứng giữa một trường quay phim kinh dị được đầu tư tiền tỷ, nơi yêu quái lột da hiện nguyên hình.
Lăng Dạ lập tức cảm thấy một cơn buồn nôn mãnh liệt trào dâng, dạ dày như muốn nhảy ra ngoài.
"Thì ra, đây mới là bộ mặt thật của đám quỷ dị sao?"
"Vậy thì Lục Minh Trạch – kẻ được mệnh danh là Vương của quỷ dị, bản thể của hắn chẳng lẽ cũng kinh tởm đến mức này?"
Không rõ vì sao, trong đầu Lăng Dạ đột nhiên hiện lên hình ảnh của Lục Minh Trạch, vừa nghĩ đến chuyện mình từng bị một thứ ghê tởm như vậy đụng chạm trong trò chơi ác mộng, toàn thân y lập tức nổi da gà.
Nhưng y cũng biết rõ, lúc này không phải là thời điểm để vướng bận những chuyện đó, việc cần làm nhất là giải quyết đám quái vật ghê rợn trước mắt.
Gần như ngay lập tức, Lăng Dạ đã có quyết định.
Y không để lũ quỷ dị này có cơ hội lột da hoàn toàn, giành thế chủ động, rút mạnh con dao giấu trong tay áo, đâm thẳng về phía tên quản gia đứng đầu.
Lưỡi dao lạnh băng rạch qua thân thể đen kịt, quản gia gào lên những tiếng thê thảm đến tê dại, dòng chất lỏng đen ngòm đặc quánh như nhớt máy rỉ ra cuồn cuộn.
Đồng thời, lớp da người của quản gia cũng như một chiếc khăn ăn cũ kỹ, vô lực rơi xuống chân.
Tiếp đó, vô số xúc tu điên cuồng vươn ra từ sau lưng gã, như từng con rắn độc màu đen, định quấn lấy Lăng Dạ, lôi y vào cơ thể gớm ghiếc kia.
Thế nhưng, Lăng Dạ vẫn giữ vững bình tĩnh, ánh mắt gắt gao bám theo từng xúc tu, tay nắm chặt dao, không chút do dự mà chém mạnh.
Chỉ nghe từng tiếng "phụp phụp" vang lên, những xúc tu đen thui lần lượt bị chém rơi, rải rác trên mặt đất.
Nhưng điều khiến Lăng Dạ kinh ngạc là, lũ quỷ dị này lại sở hữu năng lực tái sinh đáng sợ. Mỗi khi một xúc tu bị chặt đứt, nó lại mọc ra ngay lập tức, dường như vô cùng vô tận, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Giữa trận chiến kịch liệt, đầu óc Lăng Dạ bất giác trôi về quá khứ — khi còn nhỏ.
Khi đó, mẹ y đã đăng ký cho y vô số lớp học năng khiếu. Nhưng khác với những đứa trẻ khác học ngôn ngữ, mỹ thuật hay âm nhạc, mẹ y lại chọn toàn những lớp kĩ năng và các môn học ít người biết đến.
Ví dụ như cưỡi ngựa bắn cung, đua xe mô tô, lái máy bay thủy phi cơ, hay cả những môn có liên quan đến vật lý và sinh học.
Ngoài ra, y còn kiên trì luyện thể mỗi ngày, học sử dụng các loại vũ khí ít người biết, cùng kỹ năng cận chiến tự do, tất cả đều được huấn luyện từ bé đến lớn.
Thuở ấy, y từng oán trách đầy bụng, nghĩ rằng mẹ mình chắc hẳn là lắm tiền không có chỗ xài, mới bắt y học những thứ "vô dụng" thế này, thậm chí còn mời cả huấn luyện viên hàng đầu trong ngành để dạy một kèm một.
Thế nhưng, đến tận bây giờ, giữa cuộc tử chiến với lũ quỷ dị, y mới thật sự hiểu ra — tất cả những gì mẹ bắt y học, không có thứ nào là thừa thãi.
Giống như lúc này đây, y cầm chắc lưỡi dao, giao chiến ác liệt với dị vật trước mắt, không chỉ không rơi vào thế yếu, mà còn rất mực linh hoạt.
Y như một chiến sĩ dũng mãnh trên chiến trường, mỗi nhát dao đều chuẩn xác và chí mạng.
Con dao trong tay y như thể được thổi vào linh hồn, tung hoành ngang dọc, chẳng mấy chốc đã khiến "quản gia" phải liên tục lùi bước.
Cuối cùng, Lăng Dạ chớp lấy cơ hội, đâm sâu dao vào trán "quản gia", sau đó dứt khoát rạch một đường từ trán thẳng xuống.
Nhát dao sắc bén đó khiến thân thể đen kịt của "quản gia" lập tức hóa thành vũng nước chết, chảy loang lổ khắp mặt đất.
Chứng kiến cảnh tượng này, cả phòng livestream chìm vào im lặng kéo dài — tất cả khán giả đều bị chấn động đến nghẹn lời, hồi lâu cũng chưa thể hoàn hồn.