- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
090. Đế sư giá lâm.
Mặt Lăng Dạ đỏ bừng trong chớp mắt, từ má lan đến tận mang tai. Y không dám nhìn vào mắt bất cứ ai.
Trong cơn hoảng loạn, y gần như bỏ chạy vào phòng nghỉ.
Bước chân vì quá vội mà kéo theo vết thương trên người, một cơn đau nhói như khoan thẳng vào xương tủy lập tức ập tới, khiến y cắn chặt môi dưới để chịu đựng, đến mức môi trắng nõn in hằn dấu răng sâu hoắm, suýt rớm máu.
Khó khăn lắm mới vào được phòng nghỉ, y lập tức xoay người, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Lưng tựa vào tấm cửa, chân mềm nhũn như bị rút hết gân cốt, cả người từ từ trượt xuống rồi ngồi bệt trên đất.
Lăng Dạ chưa từng mất mặt như thế trong suốt cuộc đời mình.
Cảm giác nhục nhã như thủy triều dâng trào, nuốt chửng lấy y hoàn toàn.
Trong lòng y tràn ngập tuyệt vọng: thật sự quá xấu hổ rồi, sau này biết sống sao cho nổi nữa đây?
-----
Cùng lúc đó, tại khu huấn luyện đô thị.
Nơi này mô phỏng môi trường thành thị chân thực, xe cộ tấp nập trên đường, hai bên là cửa tiệm hoạt động bình thường, người qua lại nhộn nhịp như thật.
Thế nhưng sau vẻ ngoài sầm uất đó lại ẩn giấu vô vàn nguy hiểm.
Bởi vì những quỷ dị đã được huấn luyện có thể nhập vào cơ thể NPC tại đây, khiến cho mức độ nguy hiểm vượt xa khu huấn luyện nông thôn và hoang dã.
Ba học viên mới đang theo sau một cô gái bước vào một con hẻm nhỏ.
Cô gái đó buộc tóc kiểu hai bên như nhân vật anime, mặc váy Lolita dài tới gối, trong tay còn ôm một con mèo đen.
Bọn họ cứ thế đi theo cô gái, vô thức bước sâu vào con hẻm u ám.
Càng vào trong, ánh sáng càng mờ ảo, tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ vang vọng trong hẻm.
Không ai trong số họ nhận ra nguy hiểm đang âm thầm áp sát, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng lưng cô gái phía trước.
Thấy cô rẽ vào một ngách, họ liền hăm hở đuổi theo. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cả bọn chết sững.
Trước mặt là ngõ cụt, không hề có lối ra. Mà cô gái ban nãy... đã biến mất không dấu vết.
Cả bọn nhìn nhau đầy sửng sốt.
Học viên A kích động mở miệng: "Chúng ta đoán không sai! Cô ta chính là quỷ dị!"
Học viên B thì tái mặt, sắc trắng như giấy, dường như bị rút cạn máu.
Cậu ta run rẩy nói, giọng tràn ngập sợ hãi: "Đúng, là quỷ dị... Có thể biến mất ngay tại đây, chứng tỏ cô ta không phải chỉ mượn xác NPC, mà là dạng quỷ dị cao cấp có thể tự do thay đổi hình thái."
Câu này như ném đá xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức khuấy lên sóng lớn. Những người còn lại cũng sực tỉnh, trong lòng dâng lên nỗi sợ sâu sắc.
Họ biết rất rõ, năng lực biến hình, ẩn thân... đều là cấp bậc 'Hung dị' trở lên mới có được.
Mà họ chỉ là mấy tân binh vừa nhập học, gặp phải loại quái vật thế này... đến đường chạy còn chưa chắc giữ nổi.
Học viên C trợn to mắt, không chịu tin, lớn tiếng phản bác:
"Không thể nào! Đây là khu huấn luyện của viện nghiên cứu cơ mà! Làm sao họ có thể để thứ nguy hiểm thế này lọt vào? Chắc chắn là cố tình hù chúng ta, để kiểm tra tâm lý thôi!"
Học viên B bất lực lắc đầu, vẻ mặt u ám tuyệt vọng: "Thà bị trừ điểm còn hơn tiếp tục đi tiếp... nếu tôi còn sống mà rời khỏi đây được."
Lời vừa dứt, một tràng cười kỳ dị chợt vang lên trong hẻm tối.
"Hahahaha... Mấy người còn tưởng mình có thể sống mà rời khỏi đây sao?"
Cả nhóm hoảng hốt quay đầu lại.
Cô gái Lolita lúc nãy đang đứng ngay phía sau, chắn đường lui duy nhất của họ. Con mèo đen trong tay cô ta phát ra ánh mắt xanh lè, nhe răng gầm gừ như dã thú.
Cô gái nhẹ nhàng đặt mèo xuống đất. Nó cào lên mặt đất mấy cái, tạo nên tiếng rít nhức tai.
Chỉ vài bước sau, hình thể của con mèo biến đổi với tốc độ mắt thường nhìn thấy. Từ một con mèo nhỏ xinh, nó nhanh chóng hóa thành quái thú to cỡ hổ dữ.
Mấy học viên hoảng đến mức chân tay bủn rủn, cơ thể run rẩy không ngừng, não gần như trắng xoá, không thể nhớ nổi bất kỳ phương pháp đối phó nào.
Trong thâm tâm họ hiểu rõ, với thực lực hiện tại, gặp quỷ dị cấp này... chỉ có con đường chết.
Học viên B cố kìm nén sợ hãi, run rẩy lục túi móc ra mấy lá bùa bắt quỷ dị.
Cô gái thấy vậy liền nhếch mép cười giễu cợt: "Vài mảnh giấy đó mà cũng đòi bắt được ta? Nực cười thật, loài người... hahaha."
Ầm!
Khi tiếng cười chưa dứt, một vụ nổ bất ngờ vang lên trong hẻm. Không nhằm vào cô ta, mà phá vỡ bức tường phía sau, mở ra một con đường thoát thân.
Học viên B phản ứng cực nhanh, kéo hai người còn đang chết lặng lao thẳng về phía lỗ thủng.
Thấy con mồi bỏ chạy, vẻ mặt cô gái trở nên dữ tợn.
Mắt lóe sát ý, cô nghiến răng chửi lớn:
"Đồ con người bỉ ổi!"
Cô ta nhanh chóng nhảy lên lưng con mèo đen khổng lồ, nó gầm lên một tiếng chuẩn bị đuổi theo.
Nhưng đúng lúc đó, một bóng người đột ngột xuất hiện chắn trước mặt.
Một người đàn ông có gương mặt giống Lăng Dạ đến bảy, tám phần hiện ra sau lưng cô gái. Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt như băng, cất giọng trầm trầm:
"Đừng đuổi, chỉ là mấy tên tép riu."
Con mèo đen hừ mũi phì khói, tỏ vẻ bất mãn. Cô gái liếc nhìn ông ta, hỏi:
"Đế sư, mèo của tôi đói rồi mà... ăn mấy đứa đó chắc cũng không đến nỗi nghẹn đâu nhỉ?"
Vị đế sư kia vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, đáp:
"Cô còn chuyện quan trọng hơn. Lục Minh Trạch sắp tới rồi, cố gắng kéo dài thời gian một chút."
Nghe vậy, cô gái chỉ vào mặt mình, vẻ không dám tin:
"Tôi á? Kéo dài thời gian với hắn?"
"Chỉ cần một lúc là đủ." Đế sư nói rồi quay người bỏ đi, vừa bước vừa lẩm bẩm:
"Ta phải đi tìm con trai ta."