- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
084. Để tôi dạy em.
Lục Minh Trạch đứng thẳng tắp trước hàng ngũ, khí thế mạnh mẽ như thủy triều dâng trào, lập tức lan tỏa khắp nơi, khiến đám học viên không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Hôm nay, nội dung học: Vẽ phù. Khởi động xong thì đến lớp."
"Rõ!" – mọi người đồng thanh đáp, vang dội.
Lục Minh Trạch hơi mím môi, đôi môi mỏng khẽ hé ra như đang phân vân điều gì đó.
Dưới sự giám sát của phó quan, đội ngũ bắt đầu trật tự di chuyển đến khu huấn luyện.
Ngay lúc đó, Lục Minh Trạch bất ngờ lên tiếng: "Số bốn mươi lăm, ở lại."
Tất cả ánh mắt lại đồng loạt dồn về phía Lăng Dạ.
Y nhíu mày bất đắc dĩ, từ trong hàng bước ra.
Đợi đội hình đi xa một đoạn, y mới không nhịn được mà chất vấn, giọng mang theo chút giận:
"Lục Minh Trạch, sáng ra anh lại định giở trò gì?"
"Khu huấn luyện bẩn lắm, anh sợ em không chịu nổi." Hắn ra vẻ quan tâm nói.
Lăng Dạ nghe vậy liền trợn mắt, bực bội đáp: "Em là đàn ông! Đến con gái còn không than một câu mà vẫn tập đầy đủ, em có lý do gì không tham gia?"
Lục Minh Trạch nghe thế còn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:
"Lý do thì có, em cứ bảo anh giao cho em chuẩn bị đạo cụ vẽ phù là được."
"...Ha." Lăng Dạ bật cười khẩy, trong lòng bắt đầu nghi ngờ bản thân ngày xưa có phải đầu óc bị hỏng rồi mới tưởng cái người này là đáng tin.
Nghe xem, da mặt phải dày đến cỡ nào mới nghĩ ra lý do hoang đường như thế?
"Anh không biết xấu hổ nhưng em còn cần mặt mũi đấy. Em đi khởi động đây, đừng thiên vị nữa."
Nói xong, y không quay đầu lại mà chạy về phía đội.
Bạn cùng phòng thấy y quay lại an toàn, lập tức vui vẻ hẳn lên, hớn hở lại gần:
"Sao về nhanh vậy? Tưởng sáng ra cậu lại gây chuyện với giáo quan Lục rồi chứ."
"Tôi không chọc anh ta, là anh ta cứ bám theo tôi." Lăng Dạ bất lực than vãn.
Nghe vậy, đám bạn liền tròn mắt ngạc nhiên, không ai dám tin vào tai mình.
Bình thường ai nấy còn sợ giáo quan không kịp, không ngờ Lăng Dạ lại nói... là giáo quan chọc vào y?
Một người tò mò hỏi: "Có phải cậu thấy anh ấy ngứa mắt không? Nếu không phải vì ảnh đẹp trai lại giỏi giang, chị đây còn thấy ông giáo đó đúng là kiểu ma quỷ đấy."
"Không phải." Lăng Dạ chỉ đáp gọn thế rồi không nói thêm gì nữa.
Vì y nhận ra, giữa mình và mấy người này, căn bản không chung tần số.
Trừ phi y tự miệng công nhận Lục Minh Trạch là bạn đời hợp pháp của mình, nếu không thì mấy người này sẽ cứ luôn tưởng rằng hai người là kẻ thù không đội trời chung.
Trong mắt người khác, bọn họ đã sớm là kiểu oan gia rồi – cái kiểu hiểu lầm khiến Lăng Dạ dở khóc dở cười.
Sau khi toàn đội hoàn thành khởi động cơ bản, cả đám tiến vào phòng học.
Trong lớp, mỗi bàn đều đã được chuẩn bị sẵn giấy vàng và chu sa, trên màn hình lớn phía trước hiển thị các cách vẽ phù cơ bản, đường nét rõ ràng, dễ hiểu.
Lục Minh Trạch đeo kính, bước vào lớp với dáng đi trầm ổn.
Lăng Dạ lần đầu tiên thấy hắn đeo kính, nhất thời hơi ngẩn ra. Chỉ thấy hắn mặc quân phục giáo quan chỉnh tề, mắt sâu sáng sau lớp kính, toát ra một loại khí chất hoàn toàn khác – nghiêm túc, trầm ổn, còn hơi... gợi cảm.
Bạn cùng phòng huých nhẹ khuỷu tay y, cười trêu: "Ơ kìa, nhìn giáo quan đắm đuối thế? Cảm thấy có vị 'thư sinh hư hỏng' rồi hả?"
Lăng Dạ hoàn hồn, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu, khẽ ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ.
Lục Minh Trạch đứng trên bục giảng, bắt đầu giảng giải từng bước vẽ phù và công dụng của từng loại.
Giọng hắn trầm thấp, rõ ràng, trình bày mạch lạc, mỗi bước đều dễ hiểu.
Ngay cả những học viên từng lắm điều phàn nàn về hắn cũng bị cuốn hút bởi phần giảng dạy sinh động ấy, cả lớp yên tĩnh đến mức chỉ còn lại giọng nói của hắn vang lên đều đều.
Lăng Dạ không khỏi nhớ lại thời đi học của mình — giáo sư trên bục giảng nước miếng tung bay, nói thao thao bất tuyệt về mấy kiến thức nhàm chán, còn học trò phía dưới thì gục đầu ngóng chuông tan học vang lên.
Giá như hồi đó Lục Minh Trạch làm giáo viên của y... Lăng Dạ nghĩ bụng, có khi trong danh sách sinh viên đầu vào của Thanh Bắc* lại có tên y thật.
*Thanh Bắc: chỉ các đại học danh giá hàng đầu của Trung Quốc như Thanh Hoa và Bắc Đại.
"Hiểu hết rồi chứ? Nếu không còn vấn đề, bắt đầu thực hành đi." Giọng Lục Minh Trạch kéo Lăng Dạ về thực tại.
Học viên lập tức cầm bút, bắt đầu thử vẽ lên giấy vàng.
"Phải vẽ liền một nét, không được sai hả? Trời ơi, khó ghê luôn á."
Bạn cùng phòng bên cạnh đã vẽ hỏng năm sáu tờ, mặt như mất hồn, miệng không ngừng lầm bầm.
"Sớm biết vào Viện Nghiên cứu Quỷ dị mà còn phải học cái này, tui đã đi học mỹ thuật mấy năm trước rồi! Viết chữ còn xấu muốn chết, sao mà vẽ nổi?"
Vừa than thở, cậu ta vẫn không từ bỏ, lại lấy một tờ giấy mới.
Sau đó vươn cổ nhìn qua bản vẽ của Lăng Dạ.
Vừa nhìn xong đã há hốc mồm:
"Lăng Dạ, cậu giấu nghề đúng không? Cái này không giống lần đầu cậu vẽ tí nào!"
Trong mắt cậu ta đầy vẻ kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.
Lăng Dạ cúi đầu nhìn bùa chú mình vừa vẽ – nét bút lưu loát, hình dạng khá giống với mẫu trên màn hình. Y cũng thấy khá hài lòng, khóe môi vô thức cong lên đầy tự đắc.
Nhưng đúng lúc ấy, Lục Minh Trạch đi tuần đến cạnh y, đột nhiên dừng bước.
"Cái này em vẽ... sai rồi. Để tôi dạy em."