- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
045. Điều ước sinh nhật.
Lăng Dạ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại thật lâu nơi tiệm ăn ấy.
Những mảnh ký ức vui vẻ đan xen cùng hồi ức đau buốt cuộn trào trong lòng, khiến suy nghĩ y ngổn ngang.
Nơi này từng lưu giữ tiếng cười của y và gia đình, nhưng sự mất tích của mẹ lại khiến đau thương in hằn nơi đây.
"Làm sao anh biết chỗ này?" Lăng Dạ nghi hoặc hỏi Lục Minh Trạch.
"Tất cả về em, anh đều rõ như lòng bàn tay."
Lục Minh Trạch vẫn mỉm cười, trong mắt chan chứa dịu dàng.
Nói xong, hắn bước vào trong tiệm, lịch sự nói với ông chủ:
"Cháu đã đặt chỗ trước rồi."
Ông chủ đang mải trầm trồ với chiếc xe sang chảnh đỗ ngoài cửa, cầm điện thoại chụp lia lịa. Ông nghe vậy thì ngẩn người, sau đó vội cười rạng rỡ, khó tin nói:
"Ồ, thì ra là cậu à! Mau vào đi, phòng riêng đã chuẩn bị sẵn rồi."
Ba người đi vào phòng riêng, Lăng Dạ đưa mắt nhìn quanh, không khỏi ngạc nhiên:
"Lần đầu tiên tôi mới biết quán này còn có cả phòng riêng."
Ông chủ cười toe toét, giải thích:
"Mới dựng tạm mấy hôm trước thôi. Vị khách kia hào phóng, trả giá cao."
Lăng Dạ liếc sang Lục Minh Trạch, trong lòng dâng lên một cơn sóng nhỏ.
Thì ra tất cả đã được hắn chuẩn bị chu đáo từ trước. Tuy họ mới quen nhau chưa lâu, nhưng y lại như đã sớm bước vào ván cờ hắn sắp đặt.
Thế nhưng... hắn nói mình biết rõ mọi thứ về y, điều đó sao có thể?
Cho dù nhà họ Lục có dùng quyền thế để điều tra, cũng không thể chạm đến những ký ức sâu kín nhất kia.
Y còn đang suy nghĩ, ông chủ đã đẩy chiếc bánh sinh nhật bước vào.
Ngay khoảnh khắc trông thấy chiếc bánh ấy, Lăng Dạ bỗng khựng lại, cả người cứng đờ, trên mặt tràn ngập kinh ngạc, môi khẽ mấp máy nhưng không thốt nổi lời nào.
"Cái bánh này..."
Tô Nhược Nhược cũng đột ngột đứng bật dậy, mắt trợn to, mặt đầy vẻ không dám tin.
Chiếc bánh trước mắt giống hệt cái bánh mà năm xưa Lăng Dạ từng cất trong tủ lạnh, rồi bị cô vô tình ăn mất.
Chỉ khác là, dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật 12 tuổi của bảo bối Lăng Dạ" năm xưa, nay đã đổi thành "Chúc mừng sinh nhật 22 tuổi của bảo bối Lăng Dạ".
Ông chủ thấy vậy, không nhịn được lên tiếng: "Kiểu bánh này là mẫu cách đây mười năm rồi, giờ chẳng còn làm nữa. Nếu không nhờ cậu thanh niên này cung cấp ảnh, tôi cũng quên sạch cách làm luôn rồi."
Lăng Dạ ngơ ngác nhìn Lục Minh Trạch, trong lòng trào dâng xúc động xen lẫn nghi hoặc.
Ông chủ đặt bánh xuống, mắt hơi nheo lại như rơi vào hồi tưởng:
"Khụ, tôi mở quán ở đây hai ba chục năm rồi, làm qua vô số bánh sinh nhật, nhiều cái quên sạch rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ, hơn mười năm trước có một người mẹ đặt chiếc bánh giống thế này cho con trai. Tiếc là hôm ấy bà mẹ không đến, nghe đâu sau đó mất tích.
Đứa nhỏ đó thật tội nghiệp... Tôi còn nhớ nó ngồi lì dưới cột đèn trước cửa tiệm, cố chấp chờ mẹ về... Thôi không nói nữa, các cháu dùng bữa đi, tôi ra ngoài chuẩn bị thêm chút đồ."
Nói rồi, ông chủ nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Căn phòng lập tức chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người.
Cùng lúc đó, bảng phát sóng trực tiếp cũng tạm thời im bặt, đến mấy giây sau, đạn màn như thủy triều ập tới:
【Bình luận khán giả: Hu hu hu, cảm động quá... đứa trẻ mất mẹ đó chẳng phải là host sao?】
【Bình luận khán giả: Tuy không còn mẹ, nhưng cy ó bạn trai ở bên, lại còn gọi là bảo bối nữa, thật hạnh phúc quá mà!】
【Bình luận khán giả: Này, đây vẫn là livestream kinh dị chứ? Sao lại biến thành show cuộc sống ấm áp thế này rồi? Bộ phận kiểm duyệt đâu rồi, mau xử lý!】
Nhưng bình luận đó nhanh chóng bị những dòng khác che khuất:
【Bình luận khán giả: Im miệng đi! Còn hay hơn cả show thực tế và phim thần tượng nữa!】
【Bình luận khán giả: Đúng thế! Ai dám làm hại host, tôi sống chết với hắn luôn!】
【Bình luận khán giả: Tán thành! Tên thợ săn nào dám làm phiền host, tôi sẽ xử đẹp cả nhà hắn!】
【+1!】
【+1!】
------
Lục Minh Trạch cầm lấy nến, cẩn thận châm lửa, rồi đẩy chiếc bánh đến trước mặt Lăng Dạ, giọng nói dịu dàng:
"Bảo bối, chúc mừng sinh nhật 22 tuổi. Ước đi."
Tô Nhược Nhược mở điện thoại xem ngày, ngạc nhiên nói:
"Anh Lục, anh nhớ nhầm rồi. Sinh nhật anh em là ngày mai cơ mà, ít nhất cũng phải qua nửa đêm chứ."
Lục Minh Trạch mỉm cười lắc đầu: "Không, còn một phút ba mươi sáu giây nữa, chính là thời khắc Lăng Dạ chào đời."
Lăng Dạ kinh ngạc nhìn hắn:
"Sao anh biết?"
Lục Minh Trạch nhướn mày, trong mắt thoáng nét tinh quái:
"Giờ sinh của em, anh thuộc nằm lòng từ lâu rồi."
Hắn nói không sai. Sinh nhật thật sự của Lăng Dạ chính là hôm nay, chỉ có y và mẹ – Giang Tú Nhã – biết được điều đó.
Ngày sinh trên giấy tờ là ngày mai, nên nhiều năm qua mọi người đều mừng sinh nhật y vào hôm sau.
"Ước đi, vừa đúng giờ rồi." Lục Minh Trạch dịu dàng nhắc nhở.
Sống mũi Lăng Dạ bất giác cay cay, khóe mắt chợt ươn ướt.
Y chậm rãi nhắm mắt, hít sâu một hơi, chắp tay thành kính, lặng lẽ ước nguyện.
"Mong mẹ bình an, sớm trở về nhà. Còn nữa..."
Trong lòng y thầm niệm, hình ảnh mẹ hiện lên trong tâm trí, tràn ngập nỗi nhớ nhung.
Khi y mở mắt ra, nhìn thấy Lục Minh Trạch đang hát mừng sinh nhật mình với nụ cười dịu dàng, hắn như đang phát ra một thứ ánh sáng ấm áp, khiến trái tim y không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Y âm thầm bổ sung câu cuối:
"...Còn nữa... Mong Lục Minh Trạch được như ý nguyện."