- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
075. Về nhà bù đắp.
Chờ Lục Minh Trạch gọi ra ăn cơm, Lăng Dạ đặt điện thoại xuống, hít sâu một hơi rồi nói:
"Lát nữa, anh đi cùng em về nhà họ Tô một chuyến nhé."
Nghe vậy, mắt Lục Minh Trạch sáng rực như sao, trong lòng như có một con nai nhỏ vui sướng nhảy nhót không ngừng.
Hắn âm thầm sung sướng—chẳng phải đây là ra mắt phụ huynh sao?
Điều này có nghĩa là Lăng Dạ đã thật sự công nhận thân phận bạn đời của hắn từ tận đáy lòng, muốn giới thiệu hắn với những người thân và bạn bè mà y tin tưởng nhất.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Minh Trạch cong lên như hoa nở mùa xuân, hoàn toàn không giấu được nụ cười rạng rỡ.
Niềm vui trong hắn như muốn tràn cả ra ngoài.
Lăng Dạ vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn. Thấy hắn không những không căng thẳng, ngược lại còn cười tươi rói, y không khỏi ngạc nhiên.
Thế là y nghi hoặc hỏi: "Sao anh còn cười toe toét thế? Về nhà họ Tô là phải gặp bố dượng của em đấy, là Tô Hồng Trác – người giàu nhất thủ đô. Anh không căng thẳng chút nào à?"
"Anh... có gì mà phải căng thẳng?"
Lục Minh Trạch cong mắt, nụ cười càng thêm rạng rỡ, trông chẳng khác nào con mèo trộm được cá.
"Anh chỉ là cậu bé đáng thương được em bao nuôi thôi, chỉ lo chuyện nấu cơm giặt giũ, sưởi ấm giường chiếu. Nếu bố vợ không ưng anh, vợ à nhớ nói đỡ cho anh vài câu nha~"
Nói rồi, hắn còn nháy mắt với y, mặt mày tràn đầy vẻ tinh quái.
Nhìn hắn chẳng chút nghiêm túc gì, Lăng Dạ đành cạn lời.
Y thầm nhủ: Giờ nào rồi mà còn đùa được nữa.
Tô Hồng Trác là nhân vật đã lăn lộn trên thương trường bao năm, từng trải trăm trận sóng gió, người đàn ông ấy trên người toát ra khí chất tàn nhẫn và bá đạo đến lạnh người.
Bình thường chỉ cần đứng trước ông ấy, Lăng Dạ đã bất giác thấy gò bó, như học sinh tiểu học bị phạt đứng nộp bài—làm gì có chút thư thái nào?
Y thật sự không chắc Tô Hồng Trác sẽ có thái độ gì với Lục Minh Trạch.
Nếu như ông ấy không hài lòng với thân phận của Lục Minh Trạch, hay vì lý do nào đó mà phản đối cuộc hôn nhân này...
Thậm chí muốn can thiệp, thì Lăng Dạ cũng không biết phải đối mặt và giải quyết thế nào cho thỏa đáng.
Nghĩ đến đây, một cảm giác bất lực từ từ dâng lên trong lòng y.
Y nói những lời đó với Lục Minh Trạch vốn là hy vọng hắn có thể dựa vào sự lanh lợi và khả năng giao tiếp của mình để đối phó với tình huống này.
Dù sao thì so với y, hắn nhanh nhẹn hơn, cũng dễ hòa hợp với người khác hơn.
Thế mà giờ đây Lục Minh Trạch lại tỏ ra hoàn toàn dựa dẫm vào y, thậm chí có phần buông xuôi.
Huống hồ, chính miệng y từng nói rằng ra ngoài phải giữ vai trò người chồng, lại còn lớn tuổi hơn hắn, lý ra càng phải có trách nhiệm hơn (mặc dù hắn sống lâu hơn y nhiều).
Làm sao có thể để một sinh viên chưa tốt nghiệp đi gánh vác những chuyện phức tạp trong hôn nhân thế này?
Lăng Dạ rối như tơ vò, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
Trước khi lên đường, y vẫn chưa yên tâm, nhắc thêm một câu:
"Thái độ của chú Tô thế nào với anh thì em không dám chắc. Nếu ông ấy không thích anh, hay nói gì khó nghe, anh phải bình tĩnh, đừng làm gì chọc giận ông ấy, nhớ chưa?"
"Yên tâm đi, anh nhất định để bố vợ không bắt bẻ được điểm nào."
Lục Minh Trạch đầy tự tin, giơ tay làm động tác OK, trên mặt là nụ cười chiến thắng như nắm chắc phần thắng trong tay.
Lăng Dạ nhìn hắn cái dáng vẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất ấy, trong lòng vẫn cứ bồn chồn, nôn nao như kiến bò trên chảo nóng.
Lục Minh Trạch lái xe sang, vững vàng tiến về biệt thự nhà họ Tô.
Từ sau sự cố lần trước, Tô Hồng Trác đã tăng cường hệ thống an ninh trong biệt thự.
Xung quanh nhà lắp đầy camera giám sát, bảo vệ tuần tra liên tục, không khí vô cùng nghiêm ngặt.
Xe dừng lại chậm rãi, qua nhiều lớp kiểm tra mới đến được cửa biệt thự.
Quản gia và các nữ giúp việc mới tuyển đã chờ sẵn ở cổng. Vừa thấy bọn họ tới, tất cả đồng loạt cúi gập 90 độ, đồng thanh nói:
"Chào mừng thiếu gia về nhà." Giọng nói vang vọng trong không khí yên tĩnh.
Trên mặt Lăng Dạ không lộ rõ cảm xúc.
Đám giúp việc này đều được huấn luyện chuyên nghiệp, dù đã biết chuyện y kết hôn với một người đàn ông, họ vẫn không để lộ bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Quản gia giữ nguyên nụ cười lễ phép bước lên đón, cung kính nói:
"Thiếu gia Lăng, Chủ tịch Tô đang đợi ngài trong phòng làm việc."
"Ừ." Lăng Dạ khẽ đáp, theo sau quản gia đi vào trong.
Nhưng đến trước cửa thư phòng, quản gia lại dừng bước, rồi nói tiếp:
"Chủ tịch dặn, ông chỉ gặp ngài. Còn... người bạn của ngài, có thể chờ ở phòng khách."
Giọng quản gia tuy nhẹ nhàng, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Lăng Dạ hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm kêu khổ—thái độ của Tô Hồng Trác quá rõ ràng rồi, rõ ràng là không ưa Lục Minh Trạch!
Y hít sâu một hơi, đè nén sự bất an, quay lại dịu giọng bảo Lục Minh Trạch:
"Anh vào phòng khách đợi em nhé, em sẽ ra nhanh thôi."
Vẻ mặt Lục Minh Trạch lập tức trở nên luyến tiếc, ánh mắt có chút ấm ức.
Hệt như một chú chó nhỏ bị chủ bỏ lại, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời đáp:
"Được."
Lăng Dạ nhìn cái vẻ đáng thương đó của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác áy náy. Y khẽ cúi xuống thì thầm bên tai hắn:
"Đừng để bụng, về nhà em sẽ bù đắp cho anh."
Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng quản gia đứng cạnh vẫn lờ mờ nghe được.
Ông ta cúi thấp đầu hơn nữa, cố gắng làm nền mờ nhạt, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Nghe được câu đó, tâm trạng ủ rũ ban nãy của Lục Minh Trạch tan biến ngay lập tức.
Trên mặt lập tức nở nụ cười chiến thắng rạng rỡ.
Hắn cố ý nói to: "Vâng, ông xã. Anh đợi em nha."
Âm lượng lớn đến mức có lẽ cả Tô Hồng Trác trong phòng cũng nghe rõ mồn một.
Lăng Dạ nhìn cái dáng vẻ cố ý phá rối kia của hắn, dở khóc dở cười.
Y biết ngay là hắn cố tình mà.
Lăng Dạ dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lục Minh Trạch được nữ giúp việc đưa đến phòng khách. Chờ khi họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, y mới quay đầu, nghiêm mặt nói với quản gia:
"Anh ấy là bạn đời hợp pháp của tôi, không phải 'bạn bè' đơn giản gì cả."
-----
Lời editor:
Có thể mọi người thắc mắc, Lăng Dạ lớn tuổi hơn Lục Minh Trạch nhưng tại sao lại gọi Lục Minh Trạch là "anh". Đơn giản thôi, do Lục Minh Trạch nhiều tuổi hơn Lăng Dạ rất nhiều (vì Lục Minh Trạch là Quỷ Vương và đã chờ Lăng Dạ rất nhiều năm), bé Dạ cũng nhận thức được điều ấy nên xưng anh - em á~