- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
147.
Ông dám động vào hắn?
"Cậu, cậu đây chẳng phải đang nguyền rủa tôi chết sớm sao?" Lục Lâm tức đến mức huyết áp tăng vọt.
Lục Minh Trạch lại tiếp tục khiêu khích, giọng điệu đầy châm biếm: "Ồ, thì ra ông biết tôi đang nguyền rủa ông à."
"Cậu, cậu! Tôi phải g**t ch*t cậu!"
Lục Lâm nhấn vào con mắt rắn trên cây gậy trong tay.
Chỉ trong nháy mắt, cây gậy hình rắn tách thành nhiều khúc, phần tay cầm biến thành một khẩu súng, chĩa thẳng vào giữa trán Lục Minh Trạch.
Nhìn thấy cảnh này, tim Lăng Dạ khẽ hẫng một nhịp, vô thức kích hoạt nhẫn kim cương ở ngón áp út – Huyết Mật Không Gian.
Ngay lúc Lục Lâm bóp cò, vài bóng quỷ từ trong nhẫn lao ra, chắn trước người Lục Minh Trạch.
Viên đạn mang theo tia lửa xẹt ra, nhưng chỉ cách trán Lục Minh Trạch vài phân thì dừng lại.
Các nhân viên công chứng không nhìn thấy bóng quỷ chui ra từ nhẫn của Lăng Dạ, họ chỉ thấy viên đạn lơ lửng giữa không trung, không tiến thêm dù chỉ một ly.
Nhưng phần lớn người nhà họ Lục đều biết đến sự tồn tại của thứ tà dị này, và từng mở thiên nhãn. Họ nhìn rõ ràng những tà linh lao ra từ nhẫn của Lăng Dạ, và hiểu rằng đó không phải loại tà linh tầm thường.
Chúng hung tàn, nguy hiểm hơn tất cả tà linh họ từng thấy.
Chỉ một con nhỏ xíu vừa xuất hiện lúc nãy thôi mà bọn họ đã không thể khống chế. Nếu những tà linh từ nhẫn của Lăng Dạ nổi loạn, dù tất cả họ liên thủ cũng không phải đối thủ.
Khoảnh khắc vừa rồi, họ cảm nhận rõ rệt một luồng tà khí nồng đậm tỏa ra từ chiếc nhẫn.
Tà khí ấy mạnh đến mức không thể kiểm soát, nếu toàn bộ được phóng thích, không biết sẽ có bao nhiêu thứ tà linh như vậy xuất hiện.
Chỉ nghĩ đến thôi, người nhà họ Lục đã lạnh toát sống lưng.
Lục Minh Trạch thấy Lăng Dạ vì mình mà không tiếc để lộ con bài tẩy, trong lòng vô cùng cảm động.
Hắn đặt một tay lên bờ vai đang run nhẹ của Lăng Dạ, giọng mang chút áy náy: "Vừa rồi em có bị dọa sợ không?"
Lăng Dạ biết Lục Minh Trạch sẽ không bị thương, nhưng bản năng vẫn muốn bảo vệ hắn bằng mọi giá.
Tổng kết lại... đúng là bị dọa sợ thật.
Lúc này, Lục Minh Trạch lại nói: "Thật ra, em không cần lo cho anh đâu. Hắn chỉ là một lão già, sao có thể làm anh bị thương được?"
Lăng Dạ trấn tĩnh lại, nói: "Em biết, chỉ là thấy hắn định hại anh, em phản ứng theo bản năng thôi."
Nghe câu này, lòng Lục Minh Trạch càng nở hoa rực rỡ.
Người nhà họ Lục ai nấy đều sợ đến tái mặt, ánh mắt nhìn Lục Minh Trạch và Lăng Dạ chẳng khác nào nhìn hai con quái vật.
Nhân viên công chứng thấy vẻ mặt ấy cũng lấy làm lạ, nhưng vì không nhìn thấy những gì họ thấy, nên chẳng hiểu sao bọn họ từ hung hăng lại hóa run rẩy như vậy.
Lý Uy cau mày nhìn khẩu súng trong tay Lục Lâm: "Ông định giết người cướp của ngay trước mặt chúng tôi à? Đừng quên, nếu Lục Minh Trạch không thừa kế di sản, phần của cậu ấy sẽ bị đem đi quyên góp đấy."
Lục Lâm run lẩy bẩy, không dám nhìn về phía Lục Minh Trạch.
Tay cầm súng run đến mức như cái sàng, "keng" một tiếng, súng rơi xuống đất.
Nhưng Lăng Dạ nhìn vẻ mặt kinh hãi của hắn, lại chẳng hề có ý tha thứ. Y bước lên, dưới ánh mắt của cả nhà họ Lục, từng bước ép sát Lục Lâm.
Đôi mắt y lạnh lẽo, thần sắc uy nghiêm, vừa đi vừa v**t v* chiếc nhẫn Huyết Mật Không Gian trên tay.
Đó là một động tác nguy hiểm.
Người nhà họ Lục từng mở thiên nhãn đều thấy rõ, từ nhẫn của Lăng Dạ không ngừng tràn ra tà linh.
Ngày một nhiều, ngày một đáng sợ hơn.
Trong mắt họ, sau lưng Lăng Dạ giờ đây đã biến thành tu la tràng quần ma loạn vũ. Như cảnh quỷ dữ trốn thoát từ địa ngục trong phim kinh dị, thảm không nỡ nhìn.
Lăng Dạ từng bước tiến đến trước mặt Lục Lâm, khí thế còn đáng sợ hơn cả Lục Minh Trạch.
"Dám động vào người của tôi, ông đã nghĩ đến hậu quả chưa?" – giọng y lạnh băng.
"Tôi, tôi sai rồi!" Lục Lâm sợ đến mức quỳ sụp xuống.
Nhân viên công chứng bên cạnh đều ngây người. Từ đầu vụ náo loạn, Lăng Dạ luôn yên lặng ngồi một chỗ.
Nếu không phải y vẫn ngồi trong lòng Lục Minh Trạch, có lẽ mọi người còn quên mất sự tồn tại của y.
Ai cũng nghĩ người nguy hiểm nhất là Lục Minh Trạch, còn kẻ ngồi bên cạnh chỉ là một con chim hoàng yến – một bình hoa vô dụng.
Thế nhưng giờ, tất cả đều nhận ra mình đã sai.
Thì ra, người đáng sợ hơn cả Lục Minh Trạch... chính là Lăng Dạ.
Vừa rồi bọn họ đều xem thường y.
Lăng Dạ lạnh nhạt đứng trước mặt Lục Lâm, nhìn ông ta từ trên cao xuống.
Trông như y chẳng làm gì, nhưng thực tế, tà linh được y triệu hồi đã bao vây Lục Lâm.
Chúng nhe nanh trợn mắt, gương mặt dữ tợn bám lấy hắn. Có con còn há to cái miệng đầy răng nhọn, sẵn sàng nuốt chửng đầu hắn chỉ trong một ngụm. Có con thè chiếc lưỡi dài quấn quanh cổ hắn.
Lục Lâm lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xộc lên.
Ông ta đã mở thiên nhãn, nhìn rõ những thứ đó đang thèm khát cắn xé máu thịt và linh hồn mình. Da đầu ông tê rần, sức chịu đựng gần như chạm ngưỡng cực hạn.