- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
165. Nghiệp hỏa hồng liên.
Lăng Dạ tức giận trừng mắt nhìn Tô Hồng Trác, ánh mắt kiên định, từng bước đi tới.
Đôi mắt của Tô Hồng Trác cũng biến thành màu đỏ thẫm, hắc vụ quanh người càng lúc càng đậm. Ông ta giống như biến thành một kẻ hoàn toàn khác, toàn thân tỏa ra sát ý ngùn ngụt và khí tức tà ác.
Những xúc tu trên lưng Tô Hồng Trác từng cái cắm sâu xuống phần mộ dưới chân, chẳng bao lâu, Lăng Dạ phát hiện chúng đều c*m v** miệng của những quái vật hình quan tài sắt.
Tựa như đang hút lấy một loại năng lượng nào đó từ miệng bọn quái, toàn thân ông ta dần dần biến thành sắc đen như sắt thép.
Ngay sau đó, lớp da thịt của Tô Hồng Trác bắt đầu rạn nứt, tróc ra, cảnh tượng thê lương đến mức chẳng thể nhìn thẳng. Một quái vật khổng lồ từ trong cơ thể hắn xé ngực chui ra, toàn thân đen kịt như sắt, xúc tu như chân nhện, lớp ngoại cốt rắn chắc vô cùng.
Lăng Dạ tận mắt chứng kiến quá trình biến dị ấy, trong lòng dâng lên từng cơn ghê tởm cùng bi ai. Như thể, đang tận mắt nhìn thấy người thân qua đời.
Chú Tô Hồng Trác mà y kính trọng, e rằng chẳng bao giờ còn tìm lại được nữa.
Rất nhanh, Tô Hồng Trác hoàn toàn đổi dạng, đã không còn nửa điểm hình người.
Những quái vật quỷ dị kia, dù thân thể đen kịt, nhưng hình dáng vẫn cố gắng mô phỏng tứ chi con người, gắng giữ lại chút bóng dáng nhân loại.
Nhưng giờ đây, Tô Hồng Trác đã thành một con quái vật đáng sợ triệt để.
"Gào!" Ông ta ngửa mặt rít lên một tiếng, âm thanh chói tai, xuyên thủng nửa bầu trời.
Lăng Dạ lập tức ứng phó, hai tay ép xuống mặt đất, một luồng thần quang màu vàng kim chảy ra từ nhẫn, như những bộ rễ đâm sâu xuống lòng đất.
Đôi mắt y lạnh lùng, khẽ niệm: "Ác quỷ tà linh từ mười tám tầng địa ngục, nghe lệnh ta, toàn bộ hiện thân!"
Lời vừa dứt, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Ly mị u quái, ác quỷ sát thần, từng bóng dáng nối nhau từ dưới đất trồi lên, số lượng nhiều hơn hẳn so với làn sóng thây ma khi trước.
Chúng hung lệ vô cùng, chen chúc lao thẳng về phía quái vật khổng lồ trước mắt, nghe theo hiệu lệnh của Lăng Dạ mà liều chết tấn công.
Vuốt sắc cào lên, nanh nhọn cắn xuống. Nhưng vì quái vật đã dung hợp đặc tính cứng rắn của quan tài sắt, những đòn công kích này chẳng tạo ra chút thương tổn nào.
Thấy mình chiếm thế thượng phong, quái vật ngạo nghễ bày ra dáng kẻ chiến thắng.
Sắc mặt Lăng Dạ khẽ biến, thoáng hiện vẻ kinh hoảng:
"Sao lại như vậy?"
"Hahaha, thứ ngươi gọi ra chẳng làm gì được ta đâu." Quái vật quẫy mạnh mấy chân, lao về phía Lăng Dạ: "Nộp mạng đi!"
Thế nhưng, Lăng Dạ lại nở một nụ cười nhạt như đã nắm chắc phần thắng, thấp giọng nói:
"Ngốc nghếch."
Ngay sau đó, khi quái vật bổ nhào xuống vị trí Lăng Dạ đứng khi nãy, y đã dịch chuyển tức khắc sang bên khác. Quái vật khựng lại, lập tức nhận ra mình bị khích tướng.
Nhưng muốn cứu vãn thì đã quá muộn.
Dưới chân lóe sáng vòng pháp trận, vô số bàn tay xương đỏ thẫm từ đất trồi lên, siết chặt lấy từng chân quái vật.
Dù nó ra sức giãy giụa vẫn không thể thoát.
Ý niệm trong lòng Lăng Dạ cuồn cuộn, y quát khẽ: "Nghiệp hỏa hồng liên, khai!"
Ngay tức thì, mặt đất dưới thân quái vật hóa thành một vũng đầm đen, vô số dây leo cuồn cuộn mọc ra, quấn chặt lấy cơ thể nó.
Một nhánh leo mang nụ hoa từ dưới xuyên thẳng qua bụng quái vật.
Tiếng kêu thảm thiết chấn động, nó càng giãy giụa dữ dội. Thế nhưng, càng giãy thì dây leo càng siết, tốc độ lún vào đầm lầy càng nhanh.
Nụ hoa như một viên đạn, từ bụng nó chui vào, rồi phá ra từ lưng.
Tiếp đó, một đóa sen đỏ rực rỡ từ từ nở bung.
Ngay khoảnh khắc hoa sen nở trọn, ngọn lửa hung tợn bùng lên bao trùm lấy, lửa cháy càng lúc càng lớn, dọc theo dây leo quấn quanh mà lan khắp thân quái vật.
Dù lớp da thịt của nó dày đến đâu, cuối cùng vẫn chẳng thể chống lại ngọn lửa nghiệp hỏa hồng liên, liên tiếp rít gào trong đau đớn.
Chẳng mấy chốc, nó đã bị thiêu thành tro tàn, hoàn toàn mất đi hơi thở.
Lăng Dạ không dám buông lỏng cảnh giác, tiếp tục ra lệnh cho đám tà vật cắn xé thân xác quái vật thành bụi vụn mới thôi.
"Nguy hiểm... được giải trừ rồi sao?" Y thở hồng hộc, vẫn giữ cảnh giác cao độ.
Lục Minh Trạch bước đến bên y, nhẹ nhàng ôm lấy vai: "Ừ. Giờ chắc chắn đã xong rồi, không còn quái vật nữa đâu."
Nghe hắn nói vậy, Lăng Dạ mới thở phào, thu hết tà vật về trong nhẫn.
Một lát sau, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên khựng lại, giống như màn hình bị bug, từng chút từng chút tan biến.
Lăng Dạ hiểu, bọn họ đã vượt qua khảo nghiệm trong tiểu quỷ vực này, đang được truyền tống trở về thế giới thực.
Chờ đến khi tất cả biến mất, hai người đã trở lại căn hộ 702 ở Nghệ Hải.
"Chúng ta về rồi sao?" Lăng Dạ ngơ ngác hỏi.
"Ừ." Lục Minh Trạch đáp, rồi cúi xuống kiểm tra phần nền nhà dưới chân đã cháy đen.
"Cái này...?" Lăng Dạ nhất thời không hiểu.
Nghiệp hỏa hồng liên vốn chỉ bùng cháy trong quỷ vực, chẳng lẽ hiệu ứng còn kéo dài sang cả hiện thực sao?
Y có chút áy náy hỏi: "Là nghiệp hỏa hồng liên của em gây ra sao?"