- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
123. Anh thích cô ta sao?
"Cô mà còn động đậy, tôi sẽ nổ súng đấy!"
Ham hai tay siết chặt khẩu súng, khớp ngón tay vì căng cứng mà tái nhợt, nòng súng vững vàng nhắm thẳng vào Lưu Ly, trong ánh mắt toát ra sự kiên quyết.
Lưu Ly chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười ẩn chứa nỗi nhớ quê hương da diết và sự khinh thường đối với kẻ cản đường.
Chỉ một giây sau, nàng dứt khoát xoay người, bước nhanh về phía cánh cổng đá của Vực Thần, bước chân kiên định và gấp gáp.
Ham không hề do dự bóp cò.
"Đoàng!" Một tiếng nổ lớn vang lên, dội khắp sa mạc trống trải, bụi cát bay mù trời.
Lưu Ly bị tiếng súng làm cho toàn thân run rẩy, lập tức cứng đờ lại.
Nàng từ từ cúi đầu nhìn xuống, nhưng không thấy bất cứ vết thương nào.
Sau lưng truyền đến tiếng gầm giận dữ của Ham: "Anh! Anh đang làm cái gì vậy?!"
"Không cho em giết cô ấy." Lam dùng hai tay ghì chặt tay cầm súng của em trai, nét mặt đầy sự không đành lòng. "Anh không muốn em mang tội giết người."
"Không phải anh sợ em giết người," giọng Ham gần như tuyệt vọng, mắt hoe đỏ, "mà là anh không muốn cô ta chết ngay trước mắt anh."
Nghe vậy, trong lòng Lam như có ngũ vị tạp trần, đủ loại cảm xúc cuộn trào.
Anh há miệng định nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nên trả lời ra sao.
Ham nhìn thẳng vào mắt anh trai, nghiến răng hỏi từng chữ một: "Anh, anh phải lòng cô ta rồi phải không?"
Lam vẫn không trả lời, nhưng tay thì như gọng kìm, cứng rắn giữ lấy tay Ham, như đang bảo vệ điều gì đó.
"Hừ!" Ham cười khổ một tiếng, trên mặt tràn đầy bất lực và thất vọng: "Anh vẫn chưa hiểu à? Anh bị cô ta mê hoặc rồi!"
Lam nhìn thoáng qua bóng Lưu Ly đang liều mạng chạy về phía cánh cổng đá, nhìn thân ảnh dần dần chìm vào vùng tối đen kia, môi anh cong lên một nụ cười tự giễu.
"Cô ấy là thần nữ, sao lại mê hoặc người khác được chứ?"
Ham nghe vậy thì tức đến tim đau nhói, khẩu súng trong tay cũng rơi xuống đất vì mất sức.
Cậu ôm ngực, nét mặt nhăn nhó vì cơn đau.
Thấy em trai như vậy, Lam lập tức hoảng loạn, toàn bộ tâm trí quay về phía Ham.
Anh vội vàng lo lắng, giọng run rẩy: "Em, em sao vậy?!"
Lam hốt hoảng nhìn quanh: "Anh đi lấy thuốc cho em."
Anh chạy như bay đến xe, lục tìm trong ba lô lấy ra thuốc của Ham, cuống quýt nhét một viên vào miệng cậu.
Đúng lúc này — "Vút!"
Một mũi tên lao đến như tia chớp, "phập" một tiếng cắm thẳng vào cát ngay dưới chân họ.
Lam vừa nhìn là nhận ra ngay đó là mũi tên của đội hộ vệ bộ tộc A Khắc Nhĩ, mặt tái mét, hồn bay phách lạc.
"Vút vút!" Liên tiếp vài mũi tên nữa bay tới, xé gió lao đến, mang theo tiếng rít ghê người.
"Anh! Cẩn thận!" Ham phản ứng cực nhanh, đè đầu anh trai xuống, cả hai lăn vài vòng trên cát, tránh được loạt tên đó.
Ham nhân lúc đó chụp lấy khẩu súng rơi dưới đất, nhanh chóng nhắm vào vài cung thủ phía trước, không hề do dự bóp cò liên tục.
"Đoàng đoàng đoàng!" Mấy người chạy đầu tiên ngã gục, máu nhuộm đỏ cả sa mạc.
Nhưng phía sau như bị trúng tà, không chút sợ hãi, tiếp tục lao tới điên cuồng.
Lúc này đã gần hừng đông, chân trời le lói ánh sáng.
Sa mạc như phủ một lớp màu lạnh lẽo, âm u và rợn người.
Giờ thì Lam không còn trách em trai đã giết người nữa, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể trốn sau lưng Ham, toàn thân run lẩy bẩy.
Ham cắn răng chịu đựng cơn đau ở ngực, trán đẫm mồ hôi, kéo anh trai trốn ra sau chiếc xe việt dã Lục Minh Trạch để lại.
"Đoàng đoàng!" Ham lại bắn hạ thêm vài kẻ đang xông tới.
Nhưng đội hộ vệ A Khắc Nhĩ như sóng biển, dồn dập tràn tới không ngừng.
Kẻ địch càng lúc càng nhiều, mà đạn trong súng thì ngày càng ít.
"Cạch cạch." Cuối cùng, súng hết đạn.
"Hết... hết đạn rồi?" Lam sợ hãi trợn to mắt, giọng cũng biến dạng, "Giờ phải làm sao? Nếu bị chúng bắt sống, chắc chắn sẽ bị tra tấn đến chết!"
"Lên xe trước!" Ham vừa nói vừa mở cửa xe, kéo anh trai lên trước rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
"Em biết lái xe sao?" Lam nhìn bảng điều khiển và loạt nút xung quanh, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Em thử xem." Ham hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh.
Cậu vốn giỏi quan sát, suốt dọc đường Lục Minh Trạch lái xe, cậu đã để ý rất kỹ từng thao tác.
Chỉ cần làm lại đúng những gì hắn đã làm, có lẽ sẽ lái được — đây là cơ hội sống duy nhất của họ.
Ham hít sâu, bật đèn, khởi động, vào số, tất cả động tác liền mạch.
Đèn pha xe lập tức chiếu sáng cánh cổng đá Vực Thần, hai anh em trông thấy Lưu Ly đang đứng ở đó, bấm vài ký hiệu trên những hoa văn hình rồng phượng.
Long – Phượng trên cửa bắt đầu di chuyển, đổi tư thế.
"Rắc rắc rắc rắc!"
Trời đất rung chuyển.
Sương mù dày đặc bốc lên bao phủ mọi thứ, cánh cổng đá cũng bắt đầu khép lại chậm rãi.
Thì ra việc đóng cánh cổng có thể được điều khiển nhân tạo. Lưu Ly từ đầu đã biết cách đóng nó.
Nhìn cảnh này, Lam hoàn toàn tuyệt vọng.
Ham nói đúng, anh đúng là ngu ngốc, bị cô ta lừa rồi.
"Không ổn, cô ta muốn đóng cổng!"
Ham nghiến răng, đạp mạnh chân ga, bánh xe xoay tít, bụi cát tung lên mù mịt, xe lao như bay về phía cổng đá.
Ngay giây cuối cùng trước khi cánh cổng khép lại, xe việt dã đã kịp chen vào trong.
"Ầm!" Cổng đá đóng sầm lại, hoàn toàn ngăn cách hộ vệ bộ tộc A Khắc Nhĩ ở bên ngoài.