- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
069. Chia sẻ người yêu.
Sau khi ăn xong, Lăng Dạ chậm rãi nói:
"Lần trước buổi livestream kinh dị, hắn cũng tham gia. Rõ ràng lúc cuối điểm số của hắn còn cao hơn tôi, vậy mà vào giây cuối cùng, hắn lại chuyển toàn bộ điểm số cho tôi."
Nói xong, y khẽ cúi đầu, mày nhíu lại, dường như đang chìm trong suy nghĩ.
Lục Minh Trạch ngồi bên cạnh, ánh mắt quan tâm nhìn Lăng Dạ.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vai y, dịu dàng nói:
"Em đừng nghĩ nhiều quá. Hắn vốn là kẻ điên, làm chuyện gì trái lẽ thường cũng không có gì lạ."
Nhưng Lăng Dạ lại đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, quả quyết nói:
"Tôi muốn gặp hắn. Có vài chuyện, tôi muốn đích thân hỏi rõ."
Sắc mặt Lục Minh Trạch lập tức trở nên nặng nề. Thật ra, trong sâu thẳm nội tâm hắn vẫn không muốn để Lăng Dạ gặp lại kẻ điên đó.
Hắn khẽ cúi đầu, trong đầu nhanh chóng lướt qua vô vàn ký ức tiền kiếp.
Không thể phủ nhận, kiếp trước vị Đế sư đó quả thực đã dạy cho Lục Minh Trạch rất nhiều điều. Trong thế giới quỷ quái tàn khốc kia, chính nhờ sự chỉ dẫn của Đế sư mà hắn từng bước trưởng thành, cuối cùng trở thành Quỷ Vương khiến người người kính sợ.
Thế nhưng, để bồi dưỡng ra một đế vương vô tình tuyệt đối, Đế sư lại dùng những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Ông ta tuyệt đối không cho phép bất cứ chuyện gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Biết trong lòng Lục Minh Trạch vẫn còn một bạch nguyệt quang, Đế sư liền lừa gạt tên ngốc đơn thuần thiện lương – chính là Lăng Dạ của kiếp trước – khiến ba hồn bảy vía của y tan rã, luân hồi sang một thế giới khác, vĩnh viễn không thể gặp lại Lục Minh Trạch.
Từ thời điểm đó, hai người họ đã từ quan hệ thầy trò biến thành kẻ thù không đội trời chung.
Mỗi khi nhớ lại chuyện ấy, trong lòng Lục Minh Trạch lại dâng lên một nỗi hận không sao kìm nén nổi.
Khi hắn truy sát Đế sư khắp thế giới quỷ dị, Đế sư nhân lúc hỗn loạn đã chạy trốn sang thế giới thực.
Vừa đặt chân đến nơi xa lạ này, Đế sư lập tức ý thức được rằng nếu muốn sống sót và bảo toàn thực lực, thì nhất định phải tìm một vật chủ thích hợp.
Và ông ta đã chọn Lăng Mạc làm mục tiêu.
Khác với những quỷ dị tàn bạo chỉ biết chém giết, Đế sư cực kỳ thông minh.
Để có thể hòa nhập vào cuộc sống của Lăng Mạc, sau này thay thế Lăng Mạc hoàn toàn, ông đã đưa ra một quyết định thay đổi cả cuộc đời mình —
Cùng Lăng Mạc chia sẻ một thân thể.
Ông không giống những quỷ dị khác, vừa nhập xác liền g**t ch*t nguyên chủ hay áp chế ý thức một cách c**ng b*c, mà chọn một phương thức nhẹ nhàng hơn.
Ông tìm đến Lăng Mạc khi còn nhỏ, cùng đứa trẻ ngây thơ ấy lập ra một hiệp ước, thay phiên nhau điều khiển cơ thể.
Khi đó, Lăng Mạc còn quá bé, trí tuệ chưa trưởng thành, thấy một giọng nói bỗng xuất hiện trong đầu mình cũng chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.
Ban đầu, cha mẹ Lăng Mạc cũng không để tâm, cho rằng trẻ con thỉnh thoảng nói lảm nhảm là chuyện bình thường.
Thế nhưng theo thời gian, đứa trẻ ngày càng lớn, cha mẹ cũng dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Họ vội vã tìm thầy chạy thuốc, cuối cùng Lăng Mạc bị chẩn đoán là rối loạn đa nhân cách.
Thực ra, đó chỉ là hai ý thức – của Lăng Mạc và Đế sư – luân phiên điều khiển thân thể mà thôi.
Trong vài năm đầu, Lăng Mạc thậm chí còn thấy trải nghiệm kỳ lạ đó khá thú vị.
Bởi cha mẹ y đều là những tinh anh bận rộn trong xã hội, rất hiếm khi ở bên con, nhưng lại nghiêm khắc vô cùng trong việc giáo dục.
Tuổi thơ của Lăng Mạc luôn thiếu vắng bóng dáng cha mẹ, cảm giác cô độc cứ mãi bao trùm lấy y.
Và chính sự xuất hiện của Đế sư đã lấp đầy khoảng trống trong lòng y.
Hắn không chỉ luôn bên cạnh y, mà còn giúp y làm bài tập, thay y đến những lớp học thêm mà y ghét.
Hơn nữa, dù Lăng Mạc không chịu học hành nghiêm túc, thành tích sa sút, Đế sư vẫn có thể dùng năng lực của mình để giúp y đạt kết quả xuất sắc.
Cúp thưởng, giấy khen chất đầy nhà, làm thỏa mãn cực độ lòng hư vinh của cha mẹ y.
Trong mắt người ngoài, Lăng Mạc là một thiên tài, sở hữu thiên phú và thành tích khiến ai cũng ngưỡng mộ – nhưng đâu ai biết đằng sau đó là Đế sư đang âm thầm thao túng mọi thứ.
Tất cả mọi chuyện, đến năm Giang Tú Nhã xuất hiện thì đã hoàn toàn thay đổi.
Khi ấy, Lăng Mạc vừa mới bước chân vào đại học, nhờ sự trợ giúp của Đế sư, y dễ dàng thi đậu một trường danh tiếng.
Trở thành tâm điểm chú ý, được bao người ca ngợi và ngưỡng mộ.
Trong lễ khai giảng, Đế sư điều khiển thân thể y, đại diện tân sinh viên lên phát biểu.
Vốn dĩ Đế sư đã có khí chất phi phàm, cộng thêm vẻ ngoài anh tuấn của Lăng Mạc, đứng trên sân khấu, lời nói tự nhiên, cử chỉ nhã nhặn, học lực xuất sắc cùng vô vàn tài năng, hắn lập tức thu hút hàng loạt ánh nhìn ngưỡng mộ, tiếng vỗ tay và reo hò vang dội cả hội trường.
Ngày hôm sau, đến lượt Lăng Mạc tự mình điều khiển thân thể tới trường, trong lòng mang theo đôi chút mong chờ bước vào khuôn viên.
Vừa mới bước vào lớp học, y đã nhận được thư tỏ tình của Giang Tú Nhã.
Khi ấy, Giang Tú Nhã xinh đẹp đoan trang, lanh lợi khả ái, tựa đóa hoa kiều diễm nở rộ giữa tiết xuân, cũng là nữ thần trong mộng của vô số nam sinh trong trường.
Lăng Mạc cũng không ngoại lệ.
Y nhìn tờ thư thoang thoảng hương thơm trong tay, lòng vừa ngạc nhiên vừa luống cuống.
Thế là, y mang theo tâm trạng thấp thỏm, hẹn gặp Giang Tú Nhã, nhưng có một điều kiện — hai người chỉ được gặp nhau cách ngày.
Ngày giữa phải tuyệt đối không được liên lạc, nhắn tin hay gọi điện, nếu có gặp trong trường thì cũng phải vờ như không quen biết.
Cứ thế, Lăng Mạc giấu diếm Đế sư, mang theo ngọt ngào xen lẫn hồi hộp, bắt đầu mối tình vụng trộm với Giang Tú Nhã.
Ban đầu, Giang Tú Nhã thấy rất kỳ quặc, không hiểu vì sao phải lén lút như vậy.
Trong lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng không tiện hỏi thẳng Lăng Mạc.
Về sau, cô nghe được từ bạn thân của Lăng Mạc rằng y bị rối loạn đa nhân cách.
Nhưng Giang Tú Nhã là một cô gái dũng cảm và kiên cường, cô cho rằng chuyện đó chẳng đủ để ngăn cản tình yêu giữa hai người.
Vì vậy, cô lấy hết dũng khí đi tìm Lăng Mạc để bày tỏ thái độ, nhìn y bằng ánh mắt chân thành và nói nghiêm túc rằng: dù là Lăng Mạc ở hình thái nào, cô cũng đều yêu cả.
Cô nào biết, người đang đứng trước mặt cô lúc ấy – không phải Lăng Mạc, mà là Đế sư đang điều khiển thân thể y.
Mãi đến lúc đó, Đế sư mới phát hiện ra Lăng Mạc lén mình có bạn gái.
Về đến nhà, vừa đặt chân qua cửa, cơn giận dữ của Đế sư như núi lửa phun trào trong đầu Lăng Mạc.
Hai luồng ý thức giao chiến dữ dội trong não, thân thể Lăng Mạc không ngừng run rẩy.
Đế sư trách y đã phá vỡ hiệp ước giữa hai người.
Lăng Mạc nghiến chặt răng, trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn kiên quyết đáp rằng: trong cuộc sống có thể chia sẻ tất cả mọi thứ, duy chỉ có tình yêu là không thể.
Đế sư giận dữ đến tột cùng, ông không cam lòng để một "vật chứa" mà ông đã dốc tâm nuôi dưỡng mười mấy năm, lại vì thứ gọi là tình yêu mà thoát khỏi sự kiểm soát của mình...