- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 69
Chương 69
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Bọn họ ngay lập tức hiểu rằng thay vì vò đầu bứt tai đau khổ ở đây, thì thà đến tìm cố vấn tài năng hỏi thử xem.
Ngay lập tức có rất nhiều thực tập sinh cùng hẹn nhau đến tầng -3 tìm cố vấn tài năng, cố vấn tài năng là không máu me bạo lực như cố vấn hình thể, ngoại hình cũng cực kỳ đẹp, nhưng khi nghĩ đến chị ta liền có hơi vừa sợ vừa hãi, không ai dám đối mặt một mình.
Hạ Bạch cũng đi theo, cậu có ý nghĩ của mình, chỉ là muốn đến tầng -3 xem thử.
Tầng -3 còn râm mát hơn cả hai tầng trên, có một tầng khí lạnh mờ mịt quanh quẩn trong hành lang, ngoại trừ văn phòng của ba giám khảo văn phòng có bảng tên, còn lại những căn phòng khác đều đóng kín cửa, cũng không có bẳng tên, không biết là để làm gì.
Ngoài cửa văn phòng của cả hai giáo viên có một trợ lý,, nói với bọn họ một lần chỉ có thể vào một người.
Bên cố vấn tài năng không có ai, có thể trực tiếp đi vào. Bên cố vấn hình thể đã có ba người ở xếp hàng, Hạ Bạch nhìn thấy phía trước chính là Liêu Mạn Ni.
Ngoại hình đóng vai trò lớn trong việc chấm điểm, bọn họ vẫn chưa dò ra được tính thẩm mỹ của giám khảo cùng khán giả, rất nhiều thực tập sinh không thể không nghĩ ra được ý tưởng về tài năng, cho nên việc đầu tiên nghĩ đến chính là tìm cố vấn hình thể, xem xem có cách nào nâng hạng ngoại hình hay không.
Hạ Bạch suy nghĩ một chút, cũng qua bên kia xếp hàng.
Khi cậu đi qua xếp hàng, Liêu Mạn Ni vừa lúc đi vào, qua tầm hai mươi phút mới đi ra, vẻ mặt tâm sự nặng nề.
Người vào sau cô ta cũng không khác lắm, lúc đi ra không ai vui cả.
Hạ Bạch là người thứ tư đi vào.
Văn phòng của cố vấn hình thể lớn bằng ba phòng ký túc xá của bọn họ cộng lại, chị ta ngồi trên ghế sau bàn làm việc ở giữa phòng, trên bàn làm việc đặt chiếc roi máu của chị ta, phía sau chị ta là tấm gương, những người bước vào chắc chắn sẽ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của họ trong đó.
Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện đó không phải là một tấm gương, nó hẳn là được tạo thành từ nhiều tấm gương khác nhau từ các hướng khác nhau, như là thấu kính từ các hướng chụp lại các bộ phận khác nhau của cậu rồi phóng to trên tường kính, giống như một trò chơi ghép hình cơ thể con người chưa được ghép xong, tất cả các đặc điểm và bộ phận trên khuôn mặt đều ở đó, đu đưa lộn xộn theo từng động tác của cậu.
“Chào cô ạ.” Hạ Bạch cúi chào.
Cố vấn hình thể trông có vẻ đang vui, “Mời ngồi.”
Hạ Bạch ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, bị mấy ống kính nhấp nháy và mặt gương bao quanh, mặc kệ tầm mắt của cậu đặt ở đâu thì cũng đều có thể nhìn thấy chính mình, thậm chí có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông.
Mỗi một chút khuyết điểm đều sẽ bị phóng đại, không tính đến chỗ khiếm khuyết cũng bóp méo ra vấn đề, ở chỗ này có thể không ai sẽ cảm thấy bề ngoài của mình không thành vấn đề.
Cố vấn hình thể hỏi: “Là có thắc mắc gì về ngoại hình muốn hỏi tôi sao?”
Hạ Bạch gật đầu, đôi tay đặt ở đầu gối, giống cậu học sinh tiểu học ngoan ngoãn, “Xin hỏi cô là, em phải cải thiện ngoại hình như thế nào ạ?”
Đôi mắt của cố vấn hình thể như con rắn, có cảm giác đồng tử hơi thẳng đứng, sâu thẳm bén nhọn, chậm rãi nhìn quét khuôn mặt của cậu, lúc thì gật đầu, lúc thì lại lắc đầu.
Theo như bình thường, người bình thường bị đánh giá như vậy, khả năng đã sớm lo lắng, cũng trong những cái lắc đầu không ngừng của chị ta, bắt đầu nghĩ chỗ nào của mình làm cho chị ta lắc đầu, đường nét trên khuôn mặt có khuyết điểm gì, Hạ Bạch thì không, vẫn là dáng vẻ ngơ ngơ nhìn thẳng vào chị ta.
Cố vấn hình thể thấy thế, nói thẳng: “Đầu tiên, đôi mắt của anh có vấn đề, nhìn quá ngẩn ngơ.”
Dứt lời, Hạ Bạch nhìn thấy trong gương có rất nhiều con mắt xuất hiện ở các góc độ khác nhau, còn có phiên bản phóng to, thoạt nhìn rất khó không được vấn đề.
Hạ Bạch chớp chớp mắt, “Đó là bởi vì em chưa gặp được chuyện gì thú vị đấy thôi.”
Cố vấn hình thể: “Miệng của ậu cũng có vấn đề, cậu không biết cười đúng không? Quá cứng, tôi đã từng nhấn mạnh phải kiểm soát biểu cảm với các anh chị, chỉ riêng khả năng kiểm soát biểu cảm kém của anh là có thể khiến cho anh bị rớt xuống một bậc trong vòng đánh giá cá nhân mới rồi.”
Hạ Bạch kéo khóe miệng, nở nụ cười.
Cố vấn hình thể: “……”
Cố vấn hình thể đứng lên, “Chiểu cao của cậu cũng không đủ, không đến 1m80 đúng không, thực tập sinh không cao đến 180 chính là khuyết tật.”
“Em cao 1m77, đúng là không đến 1m80, nhưng em cao hơn nhiều so với chiều cao trung bình của nam giới, cô vậy là ít lên mạng rồi, mình phải nhìn vào thực tế nhiều một chút, thực tế em rất cao mà.” Hạ Bạch nói.
Cố vấn hình thể nhíu mày: “Anh đang phản bác tôi sao? Trong chương trình 404, nam thực tập sinh không cao đến 1m80 chính là phế vật! Không tin anh cứ chờ lên sân khấu mà xem.”
“Còn nữa, một thực tập sinh nam như cậu, trông gầy như thế, cũng chẳng có tý cơ bắp nào, vậy mà coi được à?”
Hạ Bạch xốc vạt áo sơ mi ngay phần eo của mình lên, “Có một chút.”
Cố vấn hình thể hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đã cầm roi, giọng bén nhọn khàn khàn, “Nếu anh đã tự tin như thế thì còn tới tìm tôi làm cái gì?”
Hạ Bạch: “Em nhìn thấy trong nhóm của cô có một chuyên viên thẩm mỹ, cô có thể cho em mấy hộp mỹ phẩm dưỡng da không? Trước kia em chưa từng xài, nghe nói sẽ làm cho da đẹp hơn hả?”
Lồng ngực của cố vấn hình thể phập phồng kịch liệt, “Cút đi!”
Hạ Bạch: “Vâng.”
Hạ Bạch đi ra ngoài, trong tay cầm một chai kem dưỡng da mặt.
Lượng người xếp hàng bên ngoài không tăng thêm, cũng đã đến lúc phải ăn sáng rồi.
Nhà ăn nằm ở phía đông cuối tầng -2, một nhà ăn rất nhỏ, thực tập sinh loại kém chỉ có thể ăn cơm trắng với màn thầu.
Dương Mi nhìn thấy Hạ Bạch thì lập tức vẫy tay với cậu, Hạ Bạch bưng một chén cơm trắng qua, “Đội trưởng đâu?”
Cậu mới vừa hỏi, Lăng Trường Dạ đã đến nhà ăn, nhìn thấy hai người bọn họ đi về hướng của bọn họ, ánh mắt rơi vào kem dưỡng da mặt trong ta yHạ Bạch.
Hạ Bạch lập tức nhét chai kem vào trong túi, “Cố vấn hình thể cho đấy.”
Thời gian ăn sáng chỉ có 40 phút, thời gian rất tập trung, rất nhiều thực tập sinh đều đến ăn, càng ngày càng nhiều người của Cục quản lý trò chơi đến đây. Lăng Trường Dạ không nói thêm cái gì, bưng đồ ăn của mình ngồi xuống.
Dùng khoảng thời gian ngắn ngủi của này, bọn họ vừa ăn vừa trao đổi tin tức.
Chung Tử Thương nói: “Tôi đến chỗ của cố vấn tài năng, tôi nói mình không có ý tưởng gì hay cho bài thi solo, chị ta nói rất uyển chuyển, ý tứ trong lời nói là bảo tôi tìm cách gây sự chú ý.”
Trương Nhuận Nguyệt nói: “Tôi cũng gần giống thế. Chị ta nói ngoại hình của tôi bình thường, nếu còn biểu diễn tiết mục bình thường thì sao có thể thu hút sự chú ý của khán giả, bảo tôi hãy tạo ấn tượng tốt với khán giả.”
Xem ra, châm ngôn của cố vấn tài năng chính là bảo mọi người biểu diễn một tiết mục khiến cho người ta phải sáng mắt lên, cô ta nói rất đúng, khi bình chọn sơ bộ, tình tích của những người nhảy và hát đều rất tệ, còn sử dụng kỹ năng làm cho người ta kinh ngạc như đầu trọc, cho dù có đáng sợ thì thành tích cũng không tồi.
Nhưng, người chơi bình thường nào có nhiều tài nghệ độc đáo để biểu diễn như vậy?
Nhóm thực tập sinh loại kém càng sầu khổ.
Phía họ chỉ có một mình Hạ Bạch từng đi gặp cố vấn hình thể, cho nên cậu nói đơn giản chuyện này một lần, “Cố vấn hình thể chỉ ra những chỗ trên người tôi mà chị ta cho rằng có thể cải thiện, chị ta nói đôi mắt ngơ ngơ, miệng cứng, không có cơ bắp, chiều cao không đủ. Tôi cảm thấy thẩm mỹ của chị ta chẳng giống tôi, đúng không?”
“……”
Trong một mảnh im lặng, Lăng Trường Dạ “Ừm” một tiếng.
“……”
Nghe được tiếng đáp lại, Hạ Bạch lại bổ sung: “Tôi có cơ bắp mà.”
Dương Mi: “Em trai giỏi quá trời quá đất!”
“……”
Đường Nghênh dời chủ đề về tầng số nghiêm túc, hỏi: “Chỉ như vậy thôi sao? Nếu chỉ như vậy, sao Liêu Mạn Ni phản ứng mạnh như thế?”
Cô là người chơi nữ của Phòng hành động Cục quản lý trò chơi biểu diễn ca khúc tiễn đưa sau màn diễn của Lăng Trường Dạ, cho nên đã được vào nhóm loại tốt.
Cô lén chỉ về hướng của Liêu Mạn Ni, “Cô ta cũng đến chỗ của cố vấn hình thể, sau khi về phòng luyện tập thì vẫn luôn thất thần, thường xuyên cầm di động soi như gương.”
Liêu Mạn Ni đang ngồi cùng vàn với người chơi của hội Thánh Du, những người khác trong hội Thánh Du đều vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ có một mình cô ta đang cầm di động soi mặt của mình, dùng một tay vuốt khóe miệng và mũi cười một cái, rồi lại nhíu mày, rất lâu không ăn một miếng nào.
Hạ Bạch cũng không ngờ phản ứng của cô ta lại mạnh đến như vậy, cậu cẩn thận nói ra bố trí trong văn phòng của cố vấn hình thể.
Trương Nhuận Nguyệt nói: “Vậy thì cũng có thể hiểu được, Liêu Mạn Ni vốn dĩ đã khá để ý đến khuôn mặt của mình, đêm qua lại bị giám khảo và khán giả công kích khi đứng trên sân khấu, đến bây giờ cũng chưa cười nổi, hôm nay lại đến văn phòng bị phê bình nét mặt dưới rất nhiều tấm gương như vậy, chắc là giờ cô ta có hơi tự ti, nảy sinh ngờ đối với ngoại hình của mình.”
Bọn họ nhìn thấy cuối cùng Liêu Mạn Ni cũng đã buông di động, cho rằng cô ta đã đỡ lại, không ngờ cô ta ôm cánh tay của đầu trọc, đầu trọc xoay mặt qua, không biết hỏi cái gì, đầu trọc chỉ cười sờ mặt của cô ta một cái rồi lại nói chuyện với người khác, cô ta im lặng vài giây, tiếp tục cầm di động xem mặt của mình.
Đường Nghênh nói: “Liêu Mạn Ni là tình nhân của đầu trọc, lúc đầu khi vào trò chơi đầu trọc đã thích cô ta, chắc cô ta không có kỹ năng cơ thể hay linh hồn, có thể có cái đạo cụ kỹ năng gì đó, dù sao có một ít đạo cụ vũ khí cũng có thể mua bán được.”
Cô nói rất uyển chuyển, nhưng bọn họ đều hiểu, Liêu Mạn Ni đang dựa vào đầu trọc để sống sót trong trò chơi, cũng có thể nói, là dựa vào khuôn mặt và dáng người để sống sót, cho nên cô ta rất chú đến khuôn mặt của mình.
Hạ Bạch cho rằng cô ta chỉ là ví dụ, nhưng không ngờ chuyện này cũng xảy ra với rất nhiều người chơi.
Chỉ trong một ngày, gần như tất cả người chơi đều gặp riêng hai cô giáo.
Vào lúc ban đêm, các người chơi xuất hiện hai tình huống, một là chán ăn buồn uống lo lắng không biết nên biểu diễn gì, hai là thỉnh thoảng soi gương và chạm vào mặt mình.
Dương Mi nói: “Cố vấn hình thể nghiêm khắc quá, chị ta phê bình ngoại hình của em một tràn luôn.”
Lăng Trường Dạ: “Tẩy não.”
Hạ Bạch vừa mới tiếp xúc với thế giới mạng chưa đến mấy tháng hỏi: “Tẩy não là sao?”
Dương Mi cũng biết, “Chính là chèn ép tinh thần và cảm xúc, đội trưởng nói cố vấn hình thể đang tiến hành tẩy não về ngoại hình của chúng ta.”
Hạ Bạch bừng tỉnh, cố vấn hình thể, có thể là toàn bộ nhóm chương trìng đúng là đều đang tiến hành tẩy não ngoại hình của bọn nọ.
Trước đó bọn họ tham gia bình chọn sơ bộ, khi đứng trên sân khấu bị hàng ngàn hàng vạn khán giả có lệ khí rất nặng liên tục trào phúng đánh giá. Sau đó còn được cho biết tầm quan trọng của ngoại hình có liên quan đến chuyện sống chết, sau đó nữa là cố vấn hình thể trực tiếp công kích cá nhân về ngoại hình.
Những chiếc gương và ống kính trong văn phòng của chị ta, cũng như hoàn cảnh khắc nghiệt của toàn bộ chương trình, đều là công cụ tẩy não của cô ta.
Hạ Bạch đã cảm nhận được tầm quan trọng của ngoại hình trong cuộc sống thực. Ngoại hình có liên quan đến ấn tượng và sự yêu mến của người khác đối với bản thân, thậm chí còn ảnh hưởng đến triển vọng nghề nghiệp ở một mức độ nào đó, con người hoặc nhiều hoặc ít sẽ để ý đến bề ngoài của mình, cho dù là người không dựa vào bề ngoài kiếm cơm.
Vốn đã quan tâm đến bề ngoài, lại móc nối với sự sợ hãi về những điều chưa biết cùng với sống chết, sự quan tâm ấy sẽ càng trở nên sâu sắc hơn ngay đến chính bản thân mình cũng không nhận thức được.
Bề ngoài thật sự có quan trọng như vậy sao?
Trong Idol 404, không ai có thể nói nó không quan trọng.
Nhiều người chơi không có tâm trạng bàn luận, Chung Tử Thương cũng không họp với mọi người nữa, các người chơi vượt qua một đêm với nhiều tâm sự nặng nề.
Ngày hôm sau, bọn họ cần phải quyết định tiết mục, một là bọn họ cần thời gian để luyện tập cho tốt, thứ hai, nếu cần đạo cụ biểu diễn đặc biệt nào thì phải báo trước cho ekip sản xuất chương trình.