- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 42
Chương 42
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Mã Đồng Phong hỏi Hà Gia Tú vì sao thích xem phim ma.
Hà Gia Tú nói: “Con người nhỏ bé bất lực, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ đầu là giả dối cả, nhưng phim ma có nhân quả báo ứng, có thể có thù báo thù có oán báo oán.”
Vì thế lần đầu tiên đi xem phim trong đời, bọn họ đã chọn một bộ phim ma, khi bọn họ đã 43 tuổi.
Hà Gia Tú sinh ra trong một thôn không quá xa xôi, thôn rất gần huyện thành, cuộc sống của người dân trong thôn còn tạm được, thường xuyên trò chuyện về cuộc sống ở nơi khác, dựa vào loại ảo tưởng này vượt qua hơn nửa đời người.
Bi kịch của cuộc đời dì bắt đầu khi cha dì bị liệt, mẹ dì bỏ lại dì và em trai mà đi, dì mới vào học cấp 2 đã phải nghỉ học để kiếm tiền nuôi gia đình. Lúc ấy dì cũng không cảm thấy đau buồn, bởi vì cuộc sống ở trường của dì cũng không quá tốt đẹp.
Dì rửa bát trong một nhà hàng nhưng thu nhập quá ít, không đủ nuôi gia đình, sau đó dì làm việc ở KTV cùng quán bar, thường xuyên bị quấy rối và nhục mạ.
Sau khi trải qua mười năm đáng lẽ là đẹp nhất của mình trong mớ hỗn độn, bởi vì cần tiền gấp, cho nên dì lấy một tên cờ bạc bạo lực gia đình.
Vào một đêm nọ sau năm năm kết hôn, người đàn ông đưa chủ nợ vào phòng dì.
Dì từng chống trả một cách hung bạo, tủi nhục và đau đớn sắc bén như vậy, nhưng tất cả đều bị sương mù nặng nề của cuộc sống đè xuống một nơi nào đó trong đáy lòng.
Sau đó, người đàn ông đó để lại cho dì một đống nợ rồi bỏ trốn.
Khi dì bị chủ nợ đánh rồi đuổi ra khỏi nhà, trời đang mưa to, có lẽ vì trông dì quá đáng thương nên anh bảo vệ trong khu dân cư què đã cởi áo che mưa cho dì một lát.
Anh bảo vệ kia chính là Mã Đồng Phong.
Đó là lần đầu tiên sau mấy chục năm hỗn độn, Hà Gia Tú cảm nhận được sự dịu dàng của sự quan tâm, dì đã khóc rất to trong cơn mưa lớn.
Mã Đồng Phong chân tay luống cuống, cuối cùng hai người đều tắm mưa rất lâu.
Chú cùng dì tìm đến sự giúp đỡ của pháp luật, khom lưng uốn gối, cùng cười cùng khóc.
Dì giúp chú lo việc nhà, dìu chú lên cầu thang mỗi sáng sau khi tan làm.
Bọn họ cứ sống với nhau như thế, trong căn nhà chú thuê chỉ có một phòng mà không có phòng khách.
Có một ngày, chú căng thẳng nói với dì rằng chú muốn cưới dì, muốn dẫn dì rời khỏi nơi này, nơi chỉ mang đến cho họ sự tủi nhục và tổn thương, nơi mà hiện tại rất căng thẳng và không thể cho bọn họ một tương lai ổn định, cùng về quê của chú, xây một căn nhà ngói, sống một cuộc sống thật tốt đẹp.
Dì đồng ý.
Chính là hôm trước.
Trước khi rời khỏi thành phố để lại vết thương cho cả hai, chú nói muốn hẹn hò với dì, kết thúc cuộc sống ở thành phố này bằng một ngày hạnh phúc.
Đêm đó, ánh sáng ấm áp từ bóng đèn chiếu lên khuôn mặt vừa lo lắng vừa vui vẻ của chú, chú không biết rằng khi cười, khuôn mặt của chú đầy những nếp nhăn, giống như một ông lão 50 tuổi, làn da đen sạm cũng không che được sự đỏ mặt của mình.
Đã hơn bốn mươi rồi còn hẹn hò cái gì không biết.
Dì nghĩ như thế, mím môi cười bắt đầu chuẩn bị đi xem phim.
Bọn họ quyết định đi xem phim, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của cậu bé con hàng xóm, chọn được một bộ phim ma kinh dị. Dì thích phim có ma, hiện thực không làm được gì, không nhìn thấy được nhân quả báo ứng, có thể nhìn thấy được ở trong phim ma.
Dì đi mua đồ uống và bắp rang. Dì nghe nói mấy rạp chiếu phim mắc lắm, dì biết có một chợ bán thức ăn, ba đồng được một túi lớn, bọn họ xem hết cả bộ phim cũng chưa ăn hết nữa.
Trong hai người họ có một người bị què, làm bảo vệ cũng bị chê, tiền lương còn chưa đến 2000 một tháng. Sau khi dì bị gãy một tay đã không còn nhanh nhẹn được nữa, làm việc ở siêu thị một tháng cũng kiếm được hơn hai ngàn, còn phải về xây nhà, đương nhiên phải tiết kiệm một chút.
Bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng bước vào rạp chiếu phim lần đầu tiên trong đời.
Không ngờ, gặp phải trò chơi quỷ dị.
Khi xem phim, chú vẫn luôn nắm chặt tay của dì.
Dì vốn vẫn đang hoang mang luống cuống. Cuộc sống ở dưới đáy xã hội của bọn họ, muốn sống đã phải cố gắng hết sức rồi, làm gì còn tâm tư phát hiện khác thường, bọn họ bị quấn vào trò chơi kh.ủng bố mà mà không hề có một chút chuẩn bị tâm lý nào.
Nhưng càng về sau, dì càng đắm chìm vào bộ phim và quên đi nỗi sợ hãi.
Nếu dì không nhìn thấy cốt truyện đó thì tốt rồi.
Thứ mà dì tưởng đã bị oxi hóa bởi áp lực cuộc sống đã xuyên qua lớp bụi trở nên rõ ràng sắc bén sau khi nhìn thấy cảnh hoa khôi bị bắt nạt.
Những tủi nhục, căm hận, đau đớn và tuyệt vọng của năm đó lần lượt sôi sục, rít gào tác động lên mỗi dây thần kinh nhạy cảm và mỏng manh của dì.
Dì bắt đầu run rẩy, bắt đầu thở hổn hển.
Dì như quay trở lại căn phòng âm u, nơi dì bất lực và tuyệt vọng, ngay cả nước mắt cũng sẽ bị làm dơ, hận không thể gi.ết ch.ết thằng súc sinh kia.
Ngay khi thấy được hoa khôi biến thành quỷ báo thù, dòng máu khô cạn của dì bắt đầu trào dâng, dì kích động đến muốn rơi lệ.
“Muốn báo thù không?”
“Muốn giết nó không?”
“Những kẻ đánh cô hết lần này đến lần khác, những kẻ không bao giờ coi cô như một con người, tùy ý làm nhục cô, bọn họ đáng chết! Giống như vậy……”
Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt vàng vọt của dì, dì như là đang khóc lại như đang cười.
Người vừa sợ hãi vừa bất lực năm đó liền đưa tay nắm lấy con dao đang được đưa cho mình.
*
Khi trò chơi kinh dị xuất hiện trên trái đất, có lẽ không ai trên thế giới biết được.
Sự kiện sớm nhất có đầy đủ bằng chứng là sự kiện ở trường tiểu học ở thôn Thất Lý, Điều này chắc chắn là do một trò chơi quỷ dị gây ra, tuy rằng không biết Cục quản lý trò chơi là khẳng định như thế nào.
Khi vụ án mất tích của học sinh trường tiểu học thôn Thất Lý bắt đầu lên men ở trên mạng, Hứa Nhạc liền bắt đầu mắc chứng cuồng ăn.
Không biết tại sao trong thời gian đó, hắn rất lo lắng, chỉ có thể giải tỏa bằng cách ăn nhiều, càng ăn càng thèm, càng ăn càng ăn nhiều, tuần hoàn ác tính(*).
(*) sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu
Một ngày nọ, dạ dày hắn như muốn căng nứt ra, cơn đau quặn thắt, hắn mới biết được nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ chết mất. Vì thế, để ngăn cho bản thân ăn uống đến xảy ra chuyện, hắn không thể không đến bệnh viện, dựa vào thuốc để ngăn chặn sự thèm ăn, từ đây sống một cuộc sống u ám vô vị, không còn linh hồn.
Sau đó, hắn bị cuốn vào trong trò chơi, cho rằng mình sẽ chết ở trong trò chơi đáng sợ đó, trong tình thế tuyệt vọng sắp chết, hắn buông bỏ mọi thứ, vừa tuyệt vọng lại điên cuồng mà ăn, ngay cả chân của quái vật chân cũng gặm nốt.
Không ngờ hắn bộc phát sức mạnh, đánh chết quái vật.
Hắn và Cổ Toàn Côn cùng sống sót trong trò chơi, gian nan mà phá đảo trò chơi, bởi vậy mà đạt được kỹ năng Kẻ Tham Ăn.
Hắn mới biết được, hóa ra trò chơi quỷ dị đến thế giới của bọn họ, có rất nhiều người đã chết, nhưng cũng không phải là không cho bọn họ một con đường sống, có một nhóm người đã thức tỉnh dị năng để đối kháng với tương lai quỷ dị không biết.
Kỹ năng của hắn chính là có được sức mạnh thông qua cắn nuốt, theo dị năng thăng cấp, hắn có thể ăn được nhiều thứ hơn, cũng có được càng nhiều sức mạnh.
Trò chơi quỷ dị xuất hiện, đối với rất nhiều người mà nói là địa ngục, đối một số người mà nói là thiên đường. Hứa Nhạc thuộc về người sau.
Lúc ấy hắn ôm chân con quái vật cười ha ha, hắn không còn cần đến thuốc để kìm nén cơn thèm ăn của mình nữa, có thể mở bụng ra ăn thỏa thích, không kiêng dè gì mà ăn, ăn, ăn…… Còn có thể có được sức mạnh thông qua ăn, trên đời còn có chuyện gì tốt hơn thế này sao.
Dị năng của hắn xài rất tốt, cùng với Cổ Toàn Côn có kinh nghiệm phong phú trò chơi tạo thành nhóm hai người, liên tiếp vượt qua ba trò chơi, mãi cho đến cái này.
Liên tiếp phá đảo ba trò chơi, cho hắn một tự tin rất lớn, sau khi ý thức được mình xem phim lại bị cuốn vào trò chơi, hắn cũng không căng thẳng xíu nào, mà còn cố ý tìm kiếm điều gì đó thú vị, cũng có ý thức mà xem xem có gì lấp đầy bụng của mình không.
Mới vừa ăn xong, hắn lại bắt đầu đói bụng.
Hắn thừa nhận, bộ phim này ba xu thật, nhưng lại có một loại ma lực, có lẽ là hình ảnh chân thật, có lẽ là bầu không khí được đắp nặn rất tốt, khiến cho hắn hoàn toàn đắm chìm ở bên trong phim mà cả quên trò chơi.
Khi chiếu đến cảnh dân trên đảo ăn uống, hắn đã có hơi không chịu nổi.
Đêm khuya là thời điểm cảm giác thèm ăn dễ bị kí.ch th.ích nhất đối với một người thèm ăn quá mức, lúc này nhìn thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy là một việc đặc biệt khó khăn..
Càng trí mạng chính là, cách ăn uống dã man của dân trên đảo hoàn toàn phù hợp với sở thích ăn uống của hắn. Sau khi cắn nuốt quái vật trong trò chơi, hắn đã không còn hứng thú gì với rau dưa trái cây bình thường, chỉ muốn ăn thịt, mà thịt cũng không thể thực sự thỏa mãn cơn thèm của hắn, càng hiếm càng tốt.
Nhìn dáng vẻ bọn họ xé thịt động vật bằng miệng, tùy ý nhai nuốt, Hứa Nhạc không ngừng nuốt nước miếng, dạ dày trống rỗng khó chịu, cần được lấp đầy gấp, lấp một lượng lớn, hung hăng mà dùng các loại thịt nhét đầy dạ dày của hắn.
Khi nhìn thấy những người dân đảo man rợ thực sự đang ăn thịt người, bộ não Hứa Nhạc choáng váng, ôm chặt dạ dày của mình.
Hắn từng ăn không ít quái vật, còn chưa từng ăn thịt người, không biết người có mùi vị gì nhỉ?
Hắn không nhận ra ánh mắt mình nóng đến mức nào, nước dãi chảy ra từ khóe miệng.
“Anh muốn ăn không?”
“Nhiều thịt thế mà.”
“A, còn có ngón tay mới nữa.”
===
Chú thích:
(1)"Trạm tỷ" hiểu theo nghĩa hẹp chính là fan lớn, chụp ảnh chuyên nghiệp, cầm camera chỉ huy fandom "đu idol", cung cấp hình chụp idol cho fan "giải khát", đồng thời dùng tài năng chụp ảnh của mình giúp idol thu hút thêm càng nhiều fan.