- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 174
Chương 174
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Mặc dù xé rất sạch sẽ, nhưng nhìn từ cạnh bên của quyển nhật ký, có thể nhìn thấy một đường kẻ hở mờ nhạt, nói rõ là nó không được đầy đủ.
Trong lòng Lận Tường đang chửi thề rất thậm tệ.
Tờ bị xé kia ở ngay trước trang nhật ký cuối cùng, nhất định là nhật ký do Hạ Bạch viết, bên trong chắc chắn có câu trả lời quan trọng cho cậu ta.
Người phía trước xé trang nhật ký của Hạ Bạch, sau đó lại bắt chước cách viết nhật ký của Hạ Bạch, viết xuống bài nhật ký này, có thể chỉ nghĩ làm sao sửa lại nội dung bài nhật ký của cậu ta, nên lúc kết bài đã quên không sửa.
Nhật ký của Hạ Bạch đâu rồi?
Nhật ký của Hạ Bạch nhất định có nội dung rất quan trọng, nếu không sẽ không bị xé đi.
Cậu ta nhất định phải tìm ra nhật ký của Hạ Bạch, cho dù ở trong bồn cầu, cậu ta cũng phải lôi ra, không chỉ vì cậu ta phải dựa vào sự thật của Hạ Bạch mà sống, cậu ta cũng không thể để tâm huyết của Hạ Bạch cứ thế bị hủy hoại, để cho người này lấy danh nghĩa của Hạ Bạch đi hãm hại người khác.
Nơi đầu tiên tìm kiếm chính là thùng rác trong phòng sách, không được xả rác bừa bãi, cậu ta rất cẩn thận lục lọi bên trong, xác nhận bên trong không có mảnh giấy nhật ký nào bị xé vụn.
Tiếp theo cậu ta bắt đầu lật giá sách, sách không thể xem lung tung, cậu ta chỉ nhìn vào khe hở giữa những cuốn sách, đưa tay sờ bên dưới sách.
Làm xong việc này, cậu ta suýt nữa thì ngất xỉu, mỗi lần hít thở đều giống như đang bị trừng phạt.
Từ phòng sách đi ra, đi tới phòng khách một đoạn đường, cậu ta đi chắc phải mất mười phút.
Sau khi ngồi phịch xuống ghế sofa, cậu ta lại bắt đầu tìm kiếm rác rưởi trong phòng khách.
Cậu ta không có thời gian, cậu ta còn phải nằm trên giường tám tiếng, còn phải đi phòng sách viết nhật ký, viết chuyện nhật ký của Hạ Bạch bị xé vào.
Không có tinh thần, người ta sẽ không làm được quá nhiều chuyện, Lận Tường không chỉ đầu óc mê man, ánh mắt còn xuất hiện mê muội.
Không phụ sự liều mạng của cậu ta, cậu ta tìm thấy giấy nhật ký bị xé nát trong thùng rác, nhưng khi nhặt được mấy mảnh giấy vụn không thể nát hơn, một cảm giác tuyệt vọng nồng đậm gần như khiến cậu ta ngất đi.
Nếu mỗi mảnh vỡ có một phần ba của một chữ, cậu ta còn có thể thử liều một lần, khi còn bé cậu ta còn rất thích chơi ghép hình, nhưng trên một tờ giấy vụn chỉ có một chút nét bút, có thể tổng cộng có mấy trăm tờ, cậu ta phải liều như thế nào?
Lận Tường nằm trên ghế sofa tuyệt vọng vài phút, lại lật người như cá mặn, cắn răng bắt đầu lật thùng rác.
Có nát bấy cũng là tâm huyết của Hạ Bạch, có thể là tâm huyết Hạ Bạch liều mạng tổng kết ra, cậu ta ít nhất phải thử một chút, liều mạng thử xem.
Cậu ta lấy áo bọc vô số mảnh giấy vụn, đưa lên giường trong phòng ngủ.
Nằm ở trên giường nhìn từng tờ giấy vụn, lúc đầu choáng váng, cậu ta liền dùng sức vỗ đầu mình, véo huyệt thái dương của mình. Khi hoa mắt thì liền lặp đi lặp lại các bài tập cho mắt, lau khô nước mắt chảy ra.
Trên cửa nhà vệ sinh xuất hiện da người bẩn thỉu, không biết da người của ai lại tới tìm cậu ta.
Đồ vật dưới giường hẳn là cũng đang bò ra phía ngoài.
Cậu ta không thể động đậy.
Nếu động đậy nữa thì cậu ta sẽ làm trái với quy tắc.
Cứ như vậy giả vờ không cảm thấy được tất cả, chờ đợi mê man ập đến.
Vài giây sau, Lận Tường hổn hển xoay người xuống giường, trước khi bàn tay thối rữa dưới giường bò xuống, nhấc chân đi ra ngoài.
Da người trong nhà vệ sinh quấn lấy chân cậu ta, cậu ta trực tiếp bị túm ngã, ngã xuống sàn nhà.
Da người bị ánh sáng trắng trên chân cậu ta hòa tan, sức lực của cậu ta càng yếu, không đứng lên, cậu ta liều mạng bò ra ngoài cửa, lần lượt thanh lọc da người hôi thối quấn trên chân.
Lúc bò đến trước bàn đọc sách, cậu ta đã không còn khí lực đứng lên.
Vào giờ khắc này, Lận Tường vô cùng biết ơn mẹ của mình, sinh ra cậu ta cao như vậy, sinh ra cánh tay của cậu ta dài như vậy, để cậu ta có thể run rẩy đưa cánh tay lên trên bàn học.
Nhưng cậu ta đã không còn sức lực để với lấy cây bút.
Không chút do dự, cậu ta lập tức cúi đầu cắn ngón tay mình, dùng máu chảy ra từ đầu ngón tay viết nhật ký của mình.
[Hôm nay khi tôi viết nhật ký, tôi nhìn thấy nhật ký bị xé. Tìm được, trên trang nhật ký kia, Nội... Ký ]
Chữ cuối cùng còn chưa viết xong, cậu ta liền tê liệt ngã xuống.
Trước khi hôn mê, Lận Tường nghĩ, người anh em, giấy vụn kia thật sự có trên trăm tờ, ai ác như vậy chứ.
Cậu ta không thể ghép ra, nhưng cậu ta thấy được tên sách.
Ghép hình nhất định phải tìm một tấm quan trọng nhất, hoặc một tấm có thể lần theo manh mối, "《》" trong quyển nhật ký này chính là dây leo, cậu ta nhìn thấy một nửa tên sách, liền theo phương hướng này tìm một nửa khác.
Sáu tờ giấy ghép ra một cái tên sách hoàn chỉnh, căn cứ vào nét vẽ trên hai nửa danh hiệu sách, cậu ta lại ghép thành hai chữ gần với tên sách nhất.
《Nội, Ký》
Cậu ta chỉ có thể làm được một bước này.
Lận Tường đã khó chịu không được, nhưng cậu ta có chút vui vẻ, vui vẻ đến nước mắt cũng muốn chảy ra.
Người anh em kế tiếp, anh nhất định phải cố gắng lên.
Lăng Trường Dạ mở mắt ra.
Anh rời giường cầm lấy điện thoại di động trên bàn, nhìn thấy thời gian vừa qua bảy giờ, giống như mọi khi.
Anh lại cảm nhận cơ thể một chút, cất di động vào trong túi, rời khỏi phòng ngủ.
Thường thì lúc này, anh sẽ đến phòng sách đọc nhật ký trước, nhưng lần này anh không làm vậy, anh cầm lấy chăn trên sofa và đi thẳng lên cầu thang.
Thời gian ăn sáng là 7 giờ 30, bình thường anh còn có thể đến phòng sách lật nhật ký, có thời gian xem có manh mối gì mới không, nhưng lần này không được, bởi vì tình trạng sức khỏe quá tệ.
Anh không thể đảm bảo cơ thể lúc này, có thể dùng không đến hai mươi phút, đi hai tầng cầu thang, hơn nữa còn phải chuẩn bị bữa sáng không biết là món gì.
Cửa nhà bếp mở.
Lần đầu tiên nhìn thấy 【Đóng cửa nhà bếp】 trong quy tắc nhà bếp lâu đài cổ Hồng Sắc, anh đã đoán điều này có phải là giả hay không.
Cũng bởi vì sau khi anh xem xong quy tắc, quay đầu lại nhìn thấy cửa nhà bếp đang mở.
Nếu như mọi người ở đây đều tuân thủ quy tắc, trừ khi có người nấu cơm ở nhà bếp, cửa nhà bếp hẳn là vẫn luôn đóng.
Anh đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy một phần sandwich, lấy ra hâm nóng, đặt lên bàn ăn.
【2, Dinh dưỡng cân đối, đừng kén ăn, một ngày ba bữa không được ăn nguyên liệu lặp lại. 】
Làm thế nào để cân bằng dinh dưỡng, không ăn nguyên liệu lặp lại?
Dùng một phương thức an toàn, ăn hết toàn bộ bữa sáng, bữa trưa và bữa tối tránh đi tất cả nguyên liệu nấu ăn có trong bữa sáng.
Người khác có thể sẽ lựa chọn ăn ít bữa sáng một chút, có thể sẽ có nhiều lựa chọn trong bữa trưa và bữa tối hơn. Trong này có rất nhiều tính không chắc chắn, anh làm việc luôn luôn như vậy, trước tiên phải có được toàn bộ những gì có thể nắm bắt được, hiện tại quan trọng hơn tương lai.
Ăn sáng xong anh mới trở về phòng sách đọc sách, nhìn thấy thời gian học tập kết thúc, lập tức đi ra, ném chính xác cái chăn lên TV, sau khi mở TV, lại lấy chăn ra.
Cái chăn bị anh lật qua lật lại trên TV hai lần, anh lại mang theo chăn xuống ăn cơm trưa.
Cơm trưa là bánh mì, buổi sáng đã ăn rồi, cho nên bữa trưa không có món chính, có thể tưởng tượng buổi chiều thân thể anh sẽ suy yếu thành dạng gì.
Buổi chiều có không ít thời gian tự do, chuyện thứ nhất chính là đi phòng sách xem nhật ký.
Khi nhìn thấy nhật ký "Chung sống hòa bình", Lăng Trường Dạ đã không còn tinh thần, lông mày vẫn hơi nhướng lên một chút.
Tìm được quyển nhật ký trước đó nói 《24 Nhân Cách Của Billy》 là không đúng, so sánh hai quyển một hồi, Lăng Trường Dạ mở ra một trang nhật ký cuối cùng, khóa chặt manh mối mấu chốt bên trong.
Tên một quyển sách, nội cái gì ký.
Vừa suy nghĩ trong đầu có quyển sách này tồn tại hay không, ánh mắt Lăng Trường Dạ tìm kiếm trên giá sách, rất nhanh đã tìm được quyển 《Nội Chứng Quan Sát Bút Ký》kia.
Không do dự, Lăng Trường Dạ trực tiếp lấy quyển sách này ra xem, bởi vì anh biết nhật ký bị xé là do Hạ Bạch viết.
Hạ Bạch nhất định sẽ trả lời Lận Tường, trong nhật ký lại không có nhật ký cậu ấy mới viết.
Đây là chứng cứ mấu chốt Hạ Bạch phát hiện, mà bản nhật ký chữ máu này, hẳn là do Lận Tường viết.
Anh không có sức lực cũng không có thời gian cẩn thận nghiên cứu quyển sách này, chỉ có thể nhìn xem mục lục, nhanh chóng lật xem, dù vậy, Lăng Trường Dạ trong lòng đã có đáp án, rất nhanh đã tìm được chân tướng không thể chối cãi ở trong này, ba hồn bảy phách.
Anh lập tức đặt sách xuống, cố sức rời khỏi phòng sách, đi vào phòng khách.
Nếu như vào ban ngày ánh sáng sáng ngời, đứng ở phòng khách ngẩng đầu nhìn, có thể nhìn thấy trên nóc nhà có một cái lỗ.
Cái lỗ này so với cái động anh chui vào lần trước tỉnh lại thì sâu hơn một chút, là có một người khác giúp anh chui vào, người này hẳn là người chơi ra ngoài vào ban ngày, đó chính là Hoa Hạo Minh, hơn nữa khẳng định là Bạch Hoa, không phải Hắc Hoa.
Hoa Hạo Minh là người có hai nhân cách, anh ta rất không thích bàn luận chuyện này với người khác, không đến lúc sắp chết, cũng không thích dùng kỹ năng cốt lõi của mình, bởi vì anh ta cực kỳ căm hận nhân cách phụ của mình.
Cho nên, cho dù là người của đội Công Kiên, cũng không nhất định biết rõ thân phận trong trò chơi của anh ta là 【Người Hai Mặt】 cụ thể là cái gì, còn có thể lấy 【Người Hai Mặt】 so sánh với 【Người Ngàn Mặt】, đoán Hoa Hạo Minh có hai khuôn mặt.
Hai nhân cách của anh ta là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhân cách chính là Hoa Hạo Minh lúc đầu, là một người có lòng yêu nước thương dân, là Bạch Hoa. Nhân cách phụ là một ác ma, trong xương cốt hẳn là khắc gen hủy diệt, là Hắc Hoa.
Nếu như ban ngày xuất hiện là Hắc Hoa, sẽ không giúp anh tiếp tục khoan lỗ, không trực tiếp bịt kín cho anh là tốt rồi.
Cái lỗ này quá khó chui, công cụ tốt nhất trong lâu đài cổ là dụng cụ dao trong nhà bếp, nhưng nhà bếp có quy tắc 【Vật về chỗ cũ】.
Chỗ anh không có đạo cụ tốt, lần trước dùng dao rọc giấy trong phòng sách, chỉ chui một cái lỗ rất nông, may mắn kiếm dẻo của Hoa Hạo Minh giúp anh không ít, liền để lại cho anh một lớp mỏng, mới có thể để cho anh gần như không còn chút sức lực nào mà vẫn chui xuyên qua được.
Tìm đúng vị trí, sau khi bắn đạo cụ giám sát lên gác mái, ngay cả sức lực để đi xuống khỏi ghế Lăng Trường Dạ cũng không còn.
Nghỉ ngơi vài phút, khó khăn bước xuống khỏi ghế, anh lập tức mở điện thoại di động ra xem hình ảnh giám sát.
Trên quy tắc sinh hoạt lâu đài cổ Hồng Sắc, 【 Không được lên gác mái!】 liên tục nói ba lần, là cảnh cáo nghiêm trọng.
Lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy, anh không rõ tình huống, chưa đi.
Lần thứ hai tỉnh lại nhìn thấy gác mái là nơi duy nhất có thể đi mà không phải khu vực công cộng, anh cũng không tính là đi, nhưng biết, gác mái nhất định có manh mối mấu chốt.
Cảnh cáo cũng là manh mối nhắc nhở, muốn đạt được chân tướng cuối cùng, bọn họ không thể bỏ qua gác mái.
Anh đã nghĩ tới đủ loại phương pháp tìm manh mối gác mái, bao gồm cả leo tường, đều không thể thực hiện, đều thất bại.
Hiện tại, anh rốt cục thấy được trong gác mái có cái gì.