- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 156
Chương 156
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Lão Tiền móc ra một cái người giấy nhỏ đưa cho Hạ Bạch.
Hạ Bạch đã biết người giấy nhỏ dùng như thế nào, cậu lập tức dán lên mắt, lúc này giống như xem video, thấy được hiện trường lúc đó, ở trong thị giác của một người chơi có mặt ở hiện trường.
Người chơi này không có gì bất ngờ, chính là người chơi hội Thánh Du lúc ấy ở quán bar, anh ta đang nhìn Thạch Đan Phượng bị Phó hội trưởng Trương Băng Vũ giẫm dưới chân.
Không khác lắm so với suy đoán của bọn họ lúc đó, trước khi đại lão kia đến, đoàn Bán Nguyệt đã ở vào hoàn cảnh xấu, nhìn tình huống hiện trường, cũng không thể nói là hoàn toàn bị nghiền ép.
Vợ đoàn trưởng Thạch Đan Phượng của đoàn Bán Nguyệt bị Phó hội trưởng hội Thánh Du giẫm dưới chân, trên tóc đều là máu.
Đoàn trưởng nằm sấp ở bên cạnh, hai tay bị dao găm đóng trên mặt đất, đã không nhúc nhích được.
Cách đó không xa, một người chơi của đoàn Bán Nguyệt đang khó khăn bò ra ngoài, kéo ra một vệt máu tươi thật dài.
Quán bar ánh đèn lay động này, đối với người chơi củ đoàn Bán Nguyệt lúc ấy mà nói, giống như địa ngục.
Phó hội trưởng hội Thánh Du giẫm lên đầu Thạch Đan Phượng máu me nhầy nhụa, cười nói gì đó, từ vẻ mặt lạnh lùng trào phúng của cô ta, không khó đoán ra lúc ấy cô ta đang nói cái gì, không ngoài là trào phúng đoàn Bán Nguyệt không biết tự lượng sức mình, dám đối nghịch với hội Thánh Du bọn họ.
Hạ Bạch nhìn đến đây, nghĩ thầm, hội Thánh Du ở đây không giống với tổ chức nghèo khổ đáng thương trong miệng lão Tiền, đây mới thật sự là sự ngoan độc và kinh khủng của tổ chức phản xã hội lớn nhất.
Nhưng bọn họ không thể lập tức trở nên hung ác được.
Đoạn video này là tất cả những gì người chơi của hội Thánh Du nhìn thấy, anh ta quay đầu, sau khi lướt qua một mảng máu đen hỗn độn trong tầm mắt, dừng lại ở cửa quán bar, nơi đó xuất hiện một đôi giày vải nhìn không ra màu sắc.
Trên giày vải là mắt cá chân gầy gò, trên mắt cá chân là ống quần vải bố màu xám rạn nứt.
Một cô gái đi vào quán bar.
Cô rất gầy yếu, tóc trên trán hơi dài, che nửa con mắt, lúc mới vào còn đang nhìn điện thoại trong tay.
Vưu Mạc Hàn thấy cô liền có chút kích động, Thạch Đan Phượng cũng cố gắng xoay đầu bị Phó hội trưởng giẫm dưới chân.
Người trong quán bar không biết đang cười nói cái gì, cô cất điện thoại vào trong túi, đôi mắt có chút âm trầm nhưng rất bình tĩnh nhìn những người này.
Khi nhìn về phía góc nhìn của người chơi này, Hạ Bạch cũng bị ánh mắt của cô làm cho chấn động.
Tiếp theo, cô giẫm lên đôi giày vải mỏng manh đi vào quán bar, nơi cô đi qua, người chơi không phải nổi điên tự sát hoặc là giết người khác, thì là sẽ đột nhiên chết.
Video bỗng nhiên trở nên đỏ ngầu, trong mắt người chơi ở góc nhìn video bị máu bắn tung tóe, không bao lâu đã ngã xuống đất, nhưng anh ta còn chưa chết, nhìn thấy chỗ đôi chân đi giày vải đi qua, từng người chơi ngã xuống.
Nơi này biến thành địa ngục thực sự, thuộc về người chơi của hội Thánh Du.
Màu máu tràn ngập, video bỗng nhiên hoàn toàn kết thúc.
Hạ Bạch ngồi ở đó, nhất thời không lấy người giấy nhỏ xuống được.
Lão Tiền xé người giấy nhỏ trên mắt cậu xuống, lộ ra khuôn mặt ngơ ngơ của cậu, "Cậu hiểu chưa? Bọn họ thậm chí còn không thấy con bé ấy ra tay."
Hạ Bạch hiểu ra, người kia thật sự là Vưu Nguyệt, cậu cũng không ngờ Vưu Nguyệt lại mạnh đến mức độ kh.ủng bố như vậy.
Lão Tiền nói: "Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy người chơi nào mạnh như vậy, con bé ấy giống như các cậu nói, cái đó gọi là bug gì đó. Tôi không thường xuyên vào trò chơi, nhưng từng gặp không ít người chơi, dù sao không có ai mạnh hơn con bé đó."
"Sau khi người của hội Thánh Du nhìn thấy, rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng, lúc này một Phó hội trưởng khác [Thông Linh Sư] liền quyết định tự mình ra mặt, không chỉ có anh ta, còn gọi tôi tới."
Hạ Bạch: "Mọi người ôm mục tiêu gì đến đây?"
Lão Tiền không trả lời, nhưng cũng nói rất thẳng thắn: "Nếu không giế.t ch.ết con bé ấy trước khi nó hoàn toàn trưởng thành, vậy thì tất cả người chơi của hội Thánh Du có thể đều phải chết."
"Đương nhiên, tôi không thật sự tham gia." Lão Tiền nói: "Một nguyên nhân tôi theo cậu vào trò chơi chính là tránh bọn họ, tôi không đánh lại cô bé ấy."
Hạ Bạch: "..."
Cậu nghe Lăng Trường Dạ nói, hội Thánh Du đã đánh nhiều lần với đoàn Bán Nguyệt, cho nên vị nguyên lão lão Tiền được cố ý mời rời núi vẫn luôn trốn tránh ư?
"Mấy lần mọi người đánh với đoàn Bán Nguyệt đều thua cả sao?" Hạ Bạch hỏi.
"Cũng có lúc thắng, chỉ cần lúc con bé đó không có mặt." Lão Tiền nói.
Lão Tiền lại uống một cốc nước, thở dài nói: "Chỉ là hai ngày tới, phải quyết một trận chiến sống còn."
Hạ Bạch liếc ông một cái, "Ông nói cho con biết làm gì, ông không có ý tốt."
"Bị cậu nhìn ra rồi ha ha." Lão Tiền không hề lúng túng nói: "Trận chiến sống còn này không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ chết, Cục quản lý trò chơi các cậu phải quản lý đấy, Cục quản lý trò chơi luôn có một số người chơi mạnh, không phải sao?"
Cục quản lý trò chơi quả thật có người chơi có thể giải quyết chuyện này, cũng có người chơi có thể ngăn cản Vưu Nguyệt.
Nhưng Hạ Bạch ngơ ngơ không nói lời nào.
Hiện tại cậu cảm thấy cậu tham dự quá nhiều, bản thân cậu là thành viên của đội Công Kiên thuộc Cục quản lý trò chơi, lại quen biết với nguyên lão của hội Thánh Du, còn có liên hệ với Vưu Nguyệt của đoàn Bán Nguyệt, muốn duy trì cân bằng ở giữa quá khó khăn.
Lập trường của cậu từ đầu đến cuối rất kiên định, cậu không quan tâm đến hòa bình thế giới cùng các thế lực tranh đấu, cậu muốn vào trò chơi, chỉ là muốn tìm Hỉ Thần nhà cậu.
Cậu không vĩ đại cũng không hèn, chỉ là một thành viên đội Công Kiên bình thường, hoàn thành nhiệm vụ trò chơi mỗi tuần một lần là được, không quan tâm nhiều như vậy.
Tạm thời Hạ Bạch không muốn làm người cầm súng cho lão Tiền, cậu chuyển chủ đề đến một vấn đề khác mà cậu rất tò mò: "Hội trưởng của các ông trông như thế nào?"
Lão Tiền đứng dậy muốn đi, Hạ Bạch vội vàng kêu: "Ông Tiền ơi! Là cháu muốn cho ông dưỡng lão mà!"
Lão Tiền: "..."
Hạ Bạch: "Cháu chỉ là hiếu kỳ cá nhân thôi."
"Chỉ là chuyện cá nhân thôi, không thể nói với lão Vương." Lão Tiền lại ngồi xuống: "Hội trưởng của chúng tôi... trong tư liệu của Cục quản lý trò chơi các cậu ghi lại hội trưởng của chúng tôi thế nào?"
Hạ Bạch: "..."
Cần phải moi ra chút gì đó mới được đúng không?
"Theo tư liệu của Cục quản lý trò chơi, hội trưởng hội Thánh Du sức khỏe không tốt, quanh năm nằm liệt giường, càng giống như một hội trưởng tượng trưng, người nắm quyền thực tế là hai Phó hội trưởng."
Đây chính là điểm khiến Hạ Bạch tò mò: "Một đám người điên và kẻ ác của hội Thánh Du còn cần linh vật sao? Nếu như một người không dùng được, vậy tại sao còn có thể được gọi kính trọng một tiếng hội trưởng?"
Lão Tiền nói: "Không thể nói là linh vật, phải nói là, ừm, giống như thánh vật. Hàng năm người phía dưới đều tưởng anh ta bị bệnh liệt giường, trên thực tế hội trưởng của chúng tôi là một người chết."
Hạ Bạch sững sờ.
Người chết, hội trưởng, thánh vật.
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, không bắt được cụ thể.
Từ tên của hội Thánh Du là có thể nhìn ra, bọn họ ủng hộ trò chơi, tại sao bọn họ lại ủng hộ trò chơi?
Bề ngoài, bọn họ nói rằng trò chơi là quy tắc "Cạnh tranh sinh tồn, kẻ mạnh nhất mới có thể tồn tại" của thời đại mới, giúp con người sàng lọc gen, loại bỏ rác rưởi và phát triển tốt hơn.
Nhưng trên thực tế, rất nhiều người chơi đều biết, có thể thật sự có thành viên hội Thánh Du nghĩ như vậy, nhưng càng nhiều thành viên chẳng qua là mượn cớ này, để thỏa mãn các loại d.ục v.ọng của mình mà thôi, ví dụ như người có nhân cách phản xã hội, giương cờ hiệu như vậy để làm rất nhiều chuyện tội ác tày trời ở thế giới hiện thực.
Thật sự chỉ có vậy sao?
Hội Thánh Du thật sự rất nhiều người, bao gồm một số phần tử trí thức nổi tiếng, bọn họ còn rất có lực liên kết. Ngay cả lão Tiền, Hạ Bạch biết, ngoài miệng ông nói năm đó không hiểu, thật ra năm đó nhất định là bởi vì cái gì đó, cho nên mới thật lòng muốn gia nhập hội Thánh Du.
Năm đó cũng chính là ba năm trước đây, khi đó ông cũng không phải là thanh niên nhiệt huyết bốc đồng gì.
Hạ Bạch: "Mọi người đã phát hiện ra cái gì từ trên người của Hội Trưởng thánh vật này sao? Nhất định là rất quan trọng, liên quan đến trò chơi, cho nên mới phải tôn anh ta là hội trưởng giống như thánh vật, cho nên mới kiên định trở thành một thành viên của hội Thánh Du."
Lão Tiền bắt đầu ấn thái dương, đứa cháu trai này của lão Hạ, nhìn ngơ ngơ ngác ngác, sao lại thông minh như vậy chứ.
Ông chỉ nói hội trưởng của bọn họ là người chết, cậu đã mò ra được trung tâm của hội Thánh Du bọn họ.
Lão Tiền thở dài, năm nay ông đã 67 tuổi, người ta nói 50 tuổi biết mệnh trời, dựa theo cách nói này, ông biết số mệnh đã mười mấy năm, lần đầu tiên ở trên sự thông minh của Hạ Bạch, không hiểu sao cảm giác được một loại định mệnh.
Hạ Bạch tiến tới, hai tay rơi vào trên cánh tay lão Tiền, trông mong hỏi: "Mọi người phát hiện ra cái gì từ trên người Hội trưởng thánh vật thế ạ, ông Tiền ơi?"
Lão Tiền: "..."
Sao có thể làm trái quy tắc như vậy?
Hạ Bạch: "Cháu cam đoan cháu không nói với bất kỳ ai đâu."
Lão Tiền: "Cũng không thể nói với đội trưởng của cậu."
Hạ Bạch: "Cháu đã nói là ai cháu cũng sẽ không nói, sao ông còn cố ý nhắc đến anh ấy?"
Lão Tiền liếc nhìn cậu, dáng vẻ đã nhìn thấu nhưng không nói ra, nói cho Hạ Bạch biết bí mật không phải không thể nói này: "Chúng tôi cảm giác được từ trên người Hội trưởng, trò chơi là không có cách nào chống cự, con người vĩnh viễn không cách nào chống lại trò chơi."
Hạ Bạch sững sờ: "Cảm giác của mọi người đáng tin sao? Không phải là có người lợi dụng cái này kích động lòng người sao?"
Lão Tiền nói: "Tôi chỉ có thể nói với cậu, rất đáng tin, được chứng thực nhiều lần, đây là nguyên nhân căn bản mà hội Thánh Du gọi là hội Thánh Du, cao thủ của hội Thánh Du dám không nể mặt Cục quản lý trò chơi như vậy, chính là bởi vì bọn họ cảm thấy Cục quản lý trò chơi chỉ là trò cười."
"Cục quản lý trò chơi có cố gắng đến đâu cũng vô dụng, con người không thể chống lại trò chơi, cuối cùng con người sẽ nhận thức được sự nhỏ bé và hèn mọn của mình, thần phục với quy tắc trò chơi."
Trong lúc Hạ Bạch ngây người suy nghĩ, lão Tiền đứng lên: "Được rồi, cậu đã moi sạch tôi rồi, tôi cũng không còn gì có thể nói cho cậu nữa, tôi đi đây."
Ông đã đi tới cửa, thấy Hạ Bạch vội vàng chạy tới, dáng vẻ có chuyện trọng đại gì muốn tuyên bố với ông.
Muốn tiếp nhận điểm này, quả thật rất khó. Ông nghĩ.
"Không phải." Hạ Bạch nói: "Vẫn chưa moi sạch, còn có chỗ có thể giúp cháu, ông Tiền ơi, ông lưu ý giúp Hỉ Thần nhà cháu đi, hội Thánh Du nhiều người như vậy, nói không chừng có người từng gặp."
Lão Tiền: "..."