- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 198
Chương 198
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Dụ Nhân đang đào đất, bỗng nhiên nói: "Mọi người có nhớ không, thật ra chúng ta đã từng tham gia lấy máu của người khác, có phải vì chuyện này... Hơn nữa ông lão kia còn nói chúng ta phải học cách chuộc tội."
"Cô đã nói là 'chúng ta'." Medusa nhíu mày: "Nếu Diêm Tuyền chết vì chuyện này, tại sao ba chúng ta đều ổn, chỉ có mình cậu ta xảy ra chuyện? Cô đừng có tự dọa mình nữa."
"Chính bởi vì là 'chúng ta', bây giờ Diêm Tuyền đã xảy ra chuyện, người tiếp theo có phải là một trong ba chúng ta không?" Dụ Nhân nói.
Medusa nghiêm nghị quát: "Cô đang nói bậy bạ gì vậy hả? Cô đang nguyền rủa chúng ta đấy à?"
Dụ Nhân lộ vẻ ấm ức, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều: "Tôi không có ý đó, ý tôi là, nếu đúng là như vậy, chúng ta có thể chuộc tội, chẳng phải ông lão kia đã nói chúng ta phải học cách chuộc tội sao? Đây có thể là con đường sống của chúng ta."
Phương Hiểu Phong thấy thế bèn lên tiếng: " Dụ Nhân nói có lý, tôi cảm thấy Diêm Tuyền có thể chết vì nội phạt, trò chơi này không mấy thân thiện với chúng ta, chúng ta nên chú ý đến việc chuộc tội."
Trong trò chơi lợi dụng quá khứ của người chơi để thiết lập điểm tử vong, bọn họ cũng không sợ, sợ nhất là hạn chế đến phạm vi nội phạt, tội ác trong nội bộ đều là tội ác, đừng nói là bốn người bọn họ, thời đại của trò chơi, người chơi nào của hội Thánh Du chưa từng làm qua chuyện có thể gọi là tội ác?
Người chơi của hội Thánh Du bọn họ sợ nhất là gặp phải loại trò chơi này, chẳng may gặp phải, hội cũng đã dạy bọn họ, trong trò chơi có thể có cơ hội sửa đổi và chuộc tội, tìm được cơ hội này, nghiêm túc sám hối, trò chơi sẽ tha thứ cho những người ủng hộ như bọn họ.
Bên kia Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ cũng đang nói chuyện chuộc tội.
Lăng Trường Dạ nói thẳng: "Có thể là bọn họ bị tẩy não."
Người Thông Linh: "..."
Hạ Bạch: "Chuộc tội hẳn là có liên quan đến hôn sự hôm nay, bọn họ sẽ không cảm thấy cô gái kết hôn là chuộc tội chứ? Nói như vậy, đúng là tẩy não."
Nói xong chuyện này, Hạ Bạch nói với Người Thông Linh: "Chú không giới thiệu cho chúng tôi bốn vị hội Thánh Du của chú à?"
Người Thông Linh không phối hợp, "Có gì phải giới thiệu?"
"Tìm hiểu một chút, có thể giúp chúng ta qua được trò chơi." Hạ Bạch hỏi cụ thể hơn một chút: "Tôi đã từng thấy người khác thảo luận về Medusa ở Trung tâm giao lưu của người chơi, cô ta là người mạnh nhất trong bốn người này sao?"
"Không phải, là Diêm Tuyền." Nếu Diêm Tuyền đã chết, Người Thông Linh nói với bọn họ cũng không sao, "Các cậu đều đã nhìn ra kỹ năng của Diêm Tuyền, là kỹ năng đạo cụ, vũ khí kia của cậu ta tên là Lửa Địa Ngục, chỉ cần dính phải một chút lửa, thì sẽ không sống được."
Nhưng hắn mạnh như vậy, cũng chết trong trò chơi này, còn chết lặng yên không một tiếng động.
Bởi vậy có thể thấy được độ khó của trò chơi này.
Hạ Bạch nhíu mày: "Vậy mà chú còn nói mười Diêm Tuyền cũng giết được đội trưởng? Cơ thể bất tử của đội trưởng giới hạn ở sát thương vật lý, nghe qua Lửa Địa Ngục cũng không chỉ là sát thương vật lý."
Người Thông Linh không nói lời nào, nhấc chân đi ra ngoài.
Hạ Bạch túm lấy hắn: "Người đàn ông mặc áo sơ mi đen kia thì sao?"
Người Thông Linh bị túm được cánh tay, bất đắc dĩ nói: "Phương Hiểu Phong, kỹ năng của cậu ta là khống chế tinh thần, không ảnh hưởng gì đến người chơi đẳng cấp như các cậu, yên tâm."
Hạ Bạch: "Còn có một cô gái răng khểnh cười rất đáng yêu."
Người Thông Linh: "Dụ Nhân, cô ta càng không cần các cậu lo lắng, kỹ năng hệ mê hoặc rất thấp, còn không bằng Thạch Đan Phượng."
Hạ Bạch hài lòng, lúc này mới đi theo phía sau hắn ra ngoài, ở góc độ Người Thông Linh nhìn không thấy, nhìn về phía Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ giơ ngón tay cái lên với cậu.
Thời tiết rất tốt, biển rộng phía xa cũng xanh như bầu trời.
Hải đảo này thoạt nhìn không lớn hơn rạp chiếu phim bao nhiêu, cũng không nhìn thấy điểm cuối của biển, cô đơn trên biển rộng mênh mông vô tận, có vẻ nhỏ bé lại cô độc.
Bọn họ đi chưa được mấy bước, tiếng khóc quen thuộc lại vang lên, hôn lễ sắp bắt đầu.
Đi đến ngôi nhà rong biển mà tối hôm qua cô dâu khóc lóc thảm thiết, quả nhiên nhìn thấy cô dâu đang khóc.
Khăn voan đỏ che lấy đầu cô dâu, cô quỳ gối chính giữa nhà chính, khóc đến toàn thân run rẩy, váy đỏ đã bị nước mắt thấm ướt đẫm.
"Con gái nhà họ Lý này thật không tệ nha."
"Đúng vậy, nghe tiếng khóc này, nghe xong liền thấy hiền lành dịu dàng."
"..."
Muốn nói khóc to chính là hiền lành, tự thôi miên bản thân nói là tập tục, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, nhưng khóc to và dịu dàng thì có liên quan gì đến nhau?
Khi các hàng xóm đang khen ngợi cô dâu, tiếng khóc của cô dâu từ từ nhỏ xuống, tiếng khen ngợi cũng ngừng theo, từng người nhìn chằm chằm cô dâu.
Một người phụ nữ trung niên hẳn là mẹ cô dâu vội vàng chạy đến bên cạnh cô dâu, vỗ mạnh vào chân cô dâu, cô dâu lại khóc lớn lên.
Hạ Bạch nhìn tay của người phụ nữ kia, lại nhìn chân của cô dâu bị đánh, có thể người phụ nữ kia đã làm gì đó với cô dâu, tiếng khóc của cô dâu lớn như vậy, đó là bởi vì đau đớn.
Các hàng xóm trong tiếng khóc thê thảm của cô dâu, lần nữa khen ngợi.
Mọi người vừa nói vừa cười, tiếng kèn rộn ràng vang lên, pháo đỏ nổ bùm bùm, trong bầu không khí náo nhiệt vui mừng, chỉ có cô dâu một mình quỳ gối ở chính giữa khóc rống, dâng tiếng khóc đau đớn cho ngày đại hỉ.
Dưới ánh mặt trời, một loại náo nhiệt hoang đường tự nhiên sinh ra.
Nhưng người ở đây hình như không nhận ra điều này có vấn đề gì.
Cô dâu khóc mãi đến khi mặt trời lên cao, cuối cùng khóc đến khi chú rể đến đón dâu. Trên đường đón dâu, cô dâu cũng luôn khóc.
Lần này khóc có thể là bởi vì chú rể quá già quá xấu, Hạ Bạch nhìn người đàn ông bụng bia thoạt nhìn bốn mươi năm mươi tuổi kia, trong lòng thầm nghĩ.
Nghe tiếng khóc khàn đặc của cô dâu, Hạ Bạch không khỏi bắt đầu lo lắng cho cổ họng của cô dâu, nếu tiếp tục khóc, có thể thật sự sẽ xảy ra vấn đề.
"Đây đâu phải là đi lấy chồng, đây là đang chịu hình phạt mới đúng." Khương Ỷ Đồng cau mày nói: "Đúng là tập tục phong kiến xấu."
Cũng chỉ có bà dám nói, những người chơi khác đều ngậm miệng không nói, sợ trở thành Diêm Tuyền thứ hai.
Thậm chí có người chơi đến gần kiệu hoa của cô dâu, nói lời chúc phúc với cô dâu, đây là chuyện tối hôm qua ông lão đã nói với bọn họ.
Lăng Trường Dạ: "Nói đúng lắm."
Người Thông Linh: "..."
Bây giờ đã bắt đầu nịnh mẹ vợ rồi?
Bọn họ không ăn sáng, một đường đi theo kiệu hoa đến nhà chú rể, hôn lễ sẽ được cử hành ở đây, bọn họ cũng có thể ăn tiệc ở đây.
Nhưng trước khi ăn tiệc, bọn họ phải xem bái đường trước.
Vừa nhìn liền nhìn ra vấn đề.
Nhà chú rể có năm gian nhà rong biển hình tam giác, tạo thành một cái sân rộng, chính giữa sân có ba người đang ngồi.
Hai bên là một nam một nữ mặc quần áo màu đỏ vui mừng, tuổi tác đã rất lớn, hẳn là cha mẹ chú rể, mà ở giữa ngồi một người phụ nữ trung niên mặc đồ trắng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trong ngày vui, lại mặc một bộ đồ trắng, khiến cho người chơi được mở rộng tầm mắt.
Cố tình nhà chú rể lại vô cùng tôn kính người phụ nữ đó, khi chú rể và cô dâu quỳ gối trước mặt bọn họ, người phụ nữ nhíu mày hỏi: "Sao cô dâu lại khóc nhỏ tiếng như vậy?"
Chú rể và người nhà vội vàng giữ chặt cô dâu, có người lại vỗ vào đùi cô dâu, cô dâu lại một lần nữa khóc thê lương, bằng giọng nói khàn đặc đến cực điểm của mình.
Người phụ nữ áo trắng thấy cô dâu khóc đến mức toàn thân run rẩy, lúc này mới hài lòng.
Lúc này, nghi thức bái đường mới có thể tiếp tục.
"Nhất bái Bạch Hải Tiên."
Các người chơi thấy có người khiêng ra một pho tượng, chính là pho tượng thần mà tối hôm qua bọn họ đã lạy, nghe người ta gọi là Bạch Hải Tiên, bọn họ mới cảm thấy, đây chẳng phải là phiên bản biến dị của nhím biển sao?
Chỉ có điều trên gai nhím biển mọc rất nhiều con mắt, nhìn từ xa giống như từng cái gai đâm vào trong từng con mắt, khiến người ta vừa nhìn đã sởn cả da đầu, vô thức muốn nhắm mắt lại.
Nhím biển sinh ra trong biển, nhím biển biến dị này bị bọn họ coi là Hải Tiên cũng có thể hiểu, nhưng mà chữ "Bạch" là từ đâu ra? Rõ ràng pho tượng này có màu đen.
Chú rể và cô dâu dập đầu quỳ lạy trước pho tượng, tiếp theo lại quỳ lạy người phụ nữ áo trắng ở giữa.
Người phụ nữ áo trắng nói với cô dâu vẫn đang khóc: "Chúc mừng cô, chuộc tội thành công."
Cô dâu chỉ biết khóc.
Người nhà đi theo cô dâu cũng khóc, giống như vui mừng đến phát khóc.
Tiếp theo là những nghi thức bình thường, bái lạy cha mẹ, vợ chồng bái lạy nhau, sau khi bái đường kết thúc, cô dâu được người ta dẫn vào phòng, tiếng khóc càng ngày càng xa.
Lăng Trường Dạ lén ra hiệu với Medusa và Dụ Nhân, ra hiệu về hướng cô dâu rời đi.
Medusa và Dụ Nhân lập tức lặng lẽ rời đi.
Kỹ năng của Dụ Nhân, đúng như Người Thông Linh đã nói, đối với những người chơi cấp bậc như Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ thì chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng khi nói chuyện với người bình thường, thêm vào đó là kỹ năng mê hoặc của cô ta, có thể đạt được hiệu quả rất tốt.
Đến cửa phòng cô dâu, bà mối hỏi các cô muốn làm gì, Dụ Nhân liền kết hợp những lời ông lão đã nói, nói: "Chúng tôi đến để học tập cách chuộc tội cùng cô dâu, chúc phúc cho cô dâu, bà cho chúng tôi vào trong nhé."
Bà mối mở cửa cho hai người.
Lúc hai người bước vào, vừa vặn nhìn thấy cô dâu đang vén váy lên.
Mỗi lần cô dâu không khóc thành tiếng, mọi người đều vỗ vào chân cô ấy là có nguyên nhân, trên đùi và bắp chân của cô ấy đều bị cắm rất nhiều thứ giống như kim, chắc là loại kim nhọn, chỉ có điều được làm thành hình dạng gai nhím biển.
Từng cái gai nhọn, có cái đã hoàn toàn đâm vào trong chân cô dâu, chắc là bị người ta dùng sức đập vào, có cái mới chỉ đâm vào được một nửa.
Cô dâu đang cắn răng rút những cái gai chưa bị đâm sâu vào ra, cô ấy đã không còn sức để khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi vì đau đớn.
Thấy cô dâu nhìn qua, Dụ Nhân vốn dĩ đang lạnh lùng, bỗng nhiên đỏ hoe đôi mắt, khẽ hít mũi.
Medusa khinh bỉ liếc xéo một cái.
Dụ Nhân đỏ hoe đôi mắt đi đến trước mặt cô dâu, ngồi xổm xuống, đưa tay muốn chạm vào đôi chân đầy thương tích của cô dâu, nhưng lại rụt rè thu tay về, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Giọt nước mắt rơi xuống, cô ta vừa vặn ngẩng đầu nhìn cô dâu, nghẹn ngào: "Vì sao vậy, chị ơi?"
Hai ngày nay, cô dâu đã nghe qua vô số tiếng khóc, có tiếng khóc to, có tiếng khóc thê lương, nhưng chưa từng có một giọt nước mắt nào khiến cô động lòng như vậy.
Giọt nước mắt này như khơi gợi nỗi niềm chất chứa trong lòng cô, không biết là đau đớn hay là tủi nhục, nước mắt lăn dài trên khóe môi, cô dâu nghẹn ngào: "Bởi vì tôi phải chuộc tội."