- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 249
Chương 249
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Sau khi 017 nói xong câu đó thì không còn âm thanh nữa.
Hạ Bạch gọi nó nhiều lần, đều không được đáp lại.
Cậu yên lặng ngồi ở phía sau biệt thự, rất nhiều xác hoa mai vàng nhỏ dưới chân cậu, còn có mấy đóa rơi trên người cậu, theo chiếc áo phao mềm mại như bánh mì lăn xuống, Hạ Bạch muốn bắt lấy nhưng không được, dùng ngón tay chọc chọc vào bông hoa nhỏ bất động.
Cậu không có ký ức, không nhớ nổi hình ảnh mình và 017 ở chung, cậu cũng vừa mới tiếp xúc với 017, nhưng lúc này nó biến mất, Hạ Bạch cảm giác có thứ gì đó biến mất khỏi cơ thể, bình thường không để ý, khi biến mất cũng không có đau đớn xé lòng, chỉ là buồn, rất buồn.
Hạ Bạch: 【Hệ thống?】
Hạ Bạch: 【017?】
Hạ Bạch: 【Hệ thống người chơi?】
Hạ Bạch: 【Hệ thống người chơi của tôi?】
Hạ Bạch ngồi ở phía sau biệt thự, một mình chơi với xác hoa mai rất lâu, cho đến khi nghe thấy phía trước đột nhiên có tiếng động náo nhiệt, giật mình ngẩng đầu, vội vàng đứng lên, vì đứng quá nhanh nên hơi loạng choạng.
Nhị Oa vừa từ trong trò chơi đi ra thì liền nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Hạ Bạch, thấy Hạ Bạch từ phía sau biệt thự đi ra, lập tức đưa tay chạy về phía cậu, một đường chạy chậm một đường hoa nở, dựa vào kỹ năng tạo thành một con đường hoa.
Hạ Bạch lập tức bế Nhị Oa lên, ngửi thấy hơi thở tự nhiên mạnh mẽ trên người cậu bé, hít sâu một hơi, nói: "Chúc mừng em, lại vượt qua một trò chơi rồi."
Nhị Oa lấy ra một cái chén từ trong đạo cụ không gian, hai tay đưa cho Hạ Bạch: "Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em."
Hạ Bạch: "..."
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Nhị Oa, là muốn tặng cái ly này cho anh pha trà hoa uống sao?
Hạ Bạch nhận lấy, quả nhiên thấy hình vẽ phía sau chén trà kia, có ám chỉ rất rõ, một đóa hoa trắng nhỏ đang tắm.
Hạ Bạch: "... Cảm ơn."
Người khác thì tranh thủ lợi lộc của bạn bè, anh thì tranh thủ hoa của Nhị Oa, còn được Nhị Oa tặng cho cái chén pha trà hoa, đúng là hết nói nổi.
Trên đường trở về, Nhị Oa kể cho cậu nghe về trò chơi của bọn họ, là một trò chơi kinh dị có liên quan đến búp bê, cậu bé nói chuyện hơi chậm, nhưng có logic cơ bản, còn có thể nghe ra được cách nhìn của cậu bé về trò chơi.
Hạ Bạch rất vui mừng: "Không hổ là đại lão đứng thứ ba bảng xếp hạng tích phân, Nhị Oa đã là một người chơi trưởng thành, toàn thế giới không tìm được một đứa trẻ nào lợi hại như em nữa."
Chỗ ngồi của Nhị Oa bị hoa bao phủ.
Hạ Bạch tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, chia hoa cho những đồng nghiệp khác.
Đưa Nhị Oa đến phân cục thành phố Đại Huệ, nhận phần thưởng, Hạ Bạch liền mang theo chén trà và một túi trà hoa rời đi, về tới thành phố Phong Ninh nơi tổng cục Cục quản lý trò chơi đóng quân.
Sau khi trò chơi được công khai, vị trí của tổng cục Cục quản lý trò chơi cũng được công khai, mọi người mới biết khu công nghiệp của thành phố Phong Ninh là Cục quản lý trò chơi, giá nhà trong ngoài khu công nghiệp tăng mạnh, nhất là khu công nghiệp.
Trò chơi đã thay đổi xã hội quá lớn, quyền lực và tiền bạc của xã hội được thay đổi một lần nữa, người bình thường có thể nhìn ra được một góc của tảng băng trôi qua từ giá nhà, bây giờ những căn nhà đắt nhất đều là những nơi từng có trò chơi xuất hiện, sau đó lại được thông qua và xây dựng lại ở các thành phố quan trọng.
Hiện tại thành phố Tuyền Quảng đã trở thành nơi đáng sống nhất, rất nhiều người muốn đến dưỡng lão, đồng thời rất nhiều nhà máy xí nghiệp lớn đang chuẩn bị xây dựng, nhanh chóng trở thành siêu đô thị loại một.
Tuy nhiên, điều này không liên quan nhiều đến người của đội Công Kiên, nhà của bọn họ đã được Cục quản lý trò chơi sắp xếp xong xuôi, mỗi người đều có một căn ở khu dân cư gần Cục quản lý trò chơi nhất.
Không chỉ có người của đội Công Kiên, những người khác của Cục quản lý trò chơi cũng có, xem như là khu nhà ở của Cục, cho nên giá nhà bây giờ mới cao đến mức không hợp lý.
Viện phó Dương ở đây cũng có một căn nhà.
Năm đó Cục quản lý trò chơi chia cho anh ta, sau đó anh ta đến hội Thánh Du, Cục cũng không thu hồi nhà của anh ta, theo lời của lão Vương thì: "Cậu ấy không còn ở Cục quản lý trò chơi nữa, nhưng cống hiến của cậu ấy cho xã hội vẫn luôn ở đó."
Lúc này Hạ Bạch đang ở trong căn nhà này của Viện phó Dương.
Là phó viện trưởng của Viện nghiên cứu trước đây, nhà của anh ta còn tốt hơn nhà của Hạ Bạch, là một căn nhà năm tầng, hiện tại Dương Mi cũng ở đây, lúc này đang cùng Viện phó Dương nhìn Hạ Bạch ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh rất lâu không nói gì.
Mười phút sau, Dương Mi không chịu được nữa, anh ta đi qua chọc chọc Hạ Bạch: "Em bị đội trưởng bỏ rơi rồi à? Đội trưởng là loại người ăn xong rồi phủi mông bỏ đi hả?"
Hạ Bạch: "..."
Không đúng, anh ta làm sao biết "ăn xong rồi phủi mông bỏ đi"?
"Tôi muốn đo lại một lần nữa." Hạ Bạch nói.
Viện phó Dương biết cậu đang nói gì, lấy dụng cụ ra đo cho cậu một lần, nói: "Cao hơn lần trước, cao đến mức không thể tin được, cao hơn Dương Mi và Nhị Oa không biết bao nhiêu lần, nếu như theo suy đoán của tôi, cậu có thể đã chơi ít nhất 200 trò chơi, ít nhất, nói ba bốn trăm cũng có khả năng."
Bọn họ đều biết Hạ Bạch đã tham gia vào đợt kiểm tra nội bộ của trò chơi, Viện phó Dương nhìn về phía cậu: "Vậy cũng quá nhiều."
"Có lẽ là tôi chưa từng chơi nhiều trò chơi như vậy." Hạ Bạch nói.
Đây chỉ là dấu vết những kỹ năng cậu từng có để lại, mặc dù sau khi trò chơi khởi động lại, cậu không còn những kỹ năng đó, nhưng vẫn sẽ có chút dấu vết.
Cậu nhìn ra sự tò mò của Viện phó Dương, trước khi anh ta mở miệng, cậu hỏi trước một bước: "Tiến sĩ Dương, anh có thể nói cho tôi nghe một chút về lý thuyết nghiên cứu của anh không, chính là lý thuyết của các loại dụng cụ kiểm tra đo lường ấy."
"Được thôi, đây không phải là bí mật gì."
Viện phó Dương ngồi bên cạnh cậu, nói: "Tôi là một trong những người gia nhập Cục quản lý trò chơi sớm nhất, khi đó Cục còn chưa gọi là Cục quản lý trò chơi, xã hội của chúng ta xuất hiện rất nhiều điều bất thường, có một tổ điều tra chuyên môn, tôi theo thầy hướng dẫn của mình gia nhập vào một tổ ngày càng lớn hơn, khi đó chúng tôi có một cái tên chung, điều tra viên."
"Có nhiều nơi xuất hiện bất thường, tôi và thầy hướng dẫn tìm được một góc độ nghiên cứu, chính là nghiên cứu năng lượng dao động ở những nơi này, khác với năng lượng dao động ở những nơi khác, phát hiện ra một điểm bất thường."
"Thầy hướng dẫn của tôi là chuyên gia về lĩnh vực này, đáng tiếc ông ấy đã chết trong trò chơi, tôi theo nghiên cứu trước đây của chúng tôi, thu thập mẫu năng lượng, nghiên cứu ra máy kiểm tra trò chơi đời đầu tiên, máy móc đó cần phải cầm trên tay, khi đến gần địa điểm trò chơi xuất hiện, thì sẽ phát ra tiếng kêu tít tít."
"Máy kiểm tra phát triển từng chút một, biến thành dụng cụ kiểm tra hiện tại."
"Cùng một nguyên lý, tôi phát triển dụng cụ để dùng trên người, chính là thông qua bắt giữ năng lượng trò chơi trên cơ thể người, để phỏng đoán một người đã vào trò chơi bao nhiêu lần, mặc dù vẫn chưa được thông qua kiểm duyệt, nhưng tôi biết sẽ không có sai sót."
Viện phó Dương nói chắc chắn, anh có lòng tin tuyệt đối với nghiên cứu của mình.
"Vậy anh có nghĩ đến, người chơi có kỹ năng tương đối mạnh, năng lượng trò chơi trên người sẽ cao hơn người chơi bình thường, những người chơi có kỹ năng rất mạnh này, bình thường cũng vào trò chơi rất nhiều không?" Hạ Bạch nói ra một khả năng, đồng thời chỉ ra một vấn đề.
Viện phó Dương sửng sốt, nhất thời không nói ra lời.
Hạ Bạch hỏi: "Anh còn có ý kiến gì về năng lượng trò chơi không?"
"Năng lượng trò chơi, năng lượng trong trò chơi cũng là một loại năng lượng, nếu đã là năng lượng thì sẽ có nguồn gốc, cũng sẽ bị tiêu hao. Những năng lượng này chắc là để duy trì các map trò chơi." Viện phó Dương nói: "Cho nên, tôi thật ra không tin trò chơi mãi mãi không thể đánh bại, chỉ xem người và trò chơi, bên nào sẽ tiêu hao hết trước."
Không hổ là nhà nghiên cứu trò chơi thiên tài, anh ta đã mò ra bản chất của trò chơi.
Hạ Bạch hỏi: "Anh cảm thấy bên nào sẽ tiêu hao hết trước?"
"Trò chơi." Viện phó Dương khẳng định: "Đương nhiên đây không phải là nghiên cứu của tôi, tôi cũng biết có map cỡ lớn, tôi nghe được từ chỗ phó hội trưởng hội Thánh Du, anh ta nói map trò chơi cỡ lớn sắp xuất hiện."
Viện phó Dương nói: "Tôi cảm giác đây giống như là canh bạc được ăn cả ngã về không, năng lượng của nó không đủ dùng, giống như thời xưa đánh trận, không có đủ lương thảo thì sẽ dần tiêu hao trước quân địch."
Hạ Bạch nói: "Map cỡ lớn sẽ xuất hiện ở thành phố có oán khí sâu nhất, bởi vì nguồn năng lượng của trò chơi là oán niệm của con người."
Ngay cả Dương Mi cũng nhìn lại.
Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.
Dương Mi bị tiếng chuông gọi tỉnh, vội đi mở cửa.
Người đến là Lăng Trường Dạ, sau khi Dương Mi phát hiện Hạ Bạch có gì đó không ổn thì liền gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh có phải là kẻ bội bạc hay không. Lăng Trường Dạ về thành phố Phong Ninh sớm hơn Hạ Bạch một ngày, lập tức chạy đến.
Hạ Bạch nhìn thấy anh, theo bản năng dời ánh mắt, nhìn về phía vườn hoa ngoài cửa sổ.
Lăng Trường Dạ chú ý đến điều này, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Bạch, nắm lấy tay cậu, mới hỏi: "Mọi người vừa rồi đang nói gì vậy?"
Dương Mi: "Đang nói anh có phải ăn xong rồi phủi mông bỏ đi hay không ấy."
"..."
Anh ta không nghe lọt tai một chút nào về chuyện lớn toàn cầu, lúc này anh ta chỉ nghĩ đến chút chuyện này.
Viện phó Dương nói với anh chuyện Hạ Bạch vừa nói.
Lăng Trường Dạ nhìn về phía Hạ Bạch: "Em biết rất nhiều chuyện trong quá khứ rồi à?"
Hạ Bạch nhìn bàn tay bị anh nắm chặt, "Ừm" một tiếng.
Lăng Trường Dạ suy nghĩ: "Em cũng biết, là người chơi khác đưa kỹ năng cho em, em mới vượt qua được đợt kiểm tra nội bộ của trò chơi sao?"
Hạ Bạch sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tay Lăng Trường Dạ di chuyển lên đầu cậu, xoa xoa một chút, Hạ Bạch lần đầu tiên thấy vẻ mặt dịu dàng như vậy của anh.
"Anh đã sớm biết rồi." Anh nói: "Lúc ở đảo Lam Trà, khi anh sao chép kỹ năng của Người Thông Linh để thông linh với em thì đã thấy được, anh không lập tức nói với em, chỉ là sợ em suy nghĩ nhiều."
"Anh rất hiểu bố của anh, chắc chắn hiểu rõ ông ấy hơn em, ông ấy là một doanh nhân, trước kia trên mạng thường xuyên có người gọi ông ấy là nhà tư bản, ông ấy không có tinh thần hiến dâng vĩ đại và ngu ngốc như vậy, ông ấy sẽ làm như vậy, nhất định là vì lúc đó, nếu ông ấy không làm như vậy, mọi người đều sẽ chết trong trò chơi."
Lăng Trường Dạ hơi nghiêng đầu: "Không phải em thật sự nghĩ nhiều rồi chứ?"
Hạ Bạch: "... Em không có, em chỉ là không biết nên nói với anh như thế nào."
"Không tin anh như vậy à?" Lăng Trường Dạ cười hỏi.
Hạ Bạch lấy ra một con dao phẫu thuật.
Dương Mi: "..."
Viện phó Dương: "..."
Mọi người đều biết Chu Hạ Bạch rất thích giải phẫu thi thể, Lăng Trường Dạ thì có thân bất tử, cho nên đây căn bản không phải uy h**p gì, mà là đang liếc mắt đưa tình?
Viện phó Dương nhìn không nổi nữa, lại biến thành mặt lạnh: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Hạ Bạch kể lại cuộc đối thoại của cậu với hệ thống cho bọn họ nghe.
Sau khi nghe xong, ba người đều im lặng một lúc.
Cuối cùng bốn người cùng đi đến tổng cục Cục quản lý trò chơi, nói chuyện này với lão Vương.
Đây cũng là ý định của Hạ Bạch, nếu không cậu đã không đưa Nhị Oa đến đó rồi lập tức chạy đến thành phố Phong Ninh. Hôm đó cậu nghe Nguy Chính Vũ nói, Cục quản lý trò chơi và các bộ phận khác đã chuẩn bị cho map trò chơi lớn, nhưng việc chuẩn bị rất khó khăn.
Khó ở chỗ bọn họ không biết map cỡ lớn rốt cuộc lớn như thế nào, càng khó ở chỗ không biết map lớn sẽ xuất hiện ở đâu, cũng không thể cả nước đều bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Biết được câu trả lời cho hai vấn đề này, sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Bọn họ đi cùng Hạ Bạch là vì sợ Hạ Bạch bị hỏi nhiều lần, chịu không nổi, bọn họ còn có thể giúp cậu.
Thật ra không có gì, sau khi lão Vương xác nhận hai lần với cậu thì liền để bọn họ trở về chờ đợi.
Vào ban đêm, Cục quản lý trò chơi mở một cuộc họp khẩn cấp.
Trong hội nghị, lão Dương nói Viện phó Dương nghiên cứu ra năng lượng trò chơi có liên quan rất lớn đến oán khí của con người, map cỡ lớn có thể sẽ xuất hiện thành phố có oán khí nặng nhất, bọn họ phải tập trung bố trí ở thành phố có oán khí nặng nhất này.
Lão Vương không cho bọn họ cơ hội hỏi han, trực tiếp dẫn dắt: "Vậy vấn đề đặt ra là, mọi người cảm thấy thành phố nào có oán khí nặng nhất?"
Hoa Hạo Minh nói thẳng: "Vấn đề này nên hỏi các bộ phận quan tâm đến đời sống dân sinh như Viện Khoa học Xã hội, không phải hàng năm bọn họ đều có một bản báo cáo chỉ số hạnh phúc của người dân thành phố sao? Cứ để họ tìm thành phố có chỉ số hạnh phúc thấp nhất là được."
"Tôi có ý kiến khác." Văn Vũ tân mới vào trường cấp 3 Đại Huệ, trò chơi này đã cho cô một ý nghĩ khác: "Tôi cảm thấy có thể là thành phố Tây Duyên, thành phố này có nhà tù nghiêm ngặt và lớn nhất, cả nước các loại trọng phạm có tính uy h**p đều bị giam ở đó, hơn nữa thành phố Tây Duyên tương đối nhỏ, nồng độ oán khí rất nặng, rất thích hợp để trò chơi xuất hiện."
Nguy Chính Vũ cũng có cách nhìn khác: "Tôi cho rằng vấn đề này rất đơn giản, chính là thành phố nghèo nhất, 'bần cùng sinh đạo tặc', nhà của người nghèo thường có nhiều oán khí, chúng ta tìm ra thành phố có nhiều khu vực nghèo khó nhất là được."
"Ý kiến của tôi và bộ trưởng Nguy vừa vặn ngược lại." Bộ trưởng Lưu của bộ phận thông tin nhìn Lăng Trường Dạ một cái: "Tôi ngược lại cảm thấy thành phố có oán khí sâu nhất sẽ là thành phố Phong Ninh phát triển nhất. Có đôi khi thế giới của người giàu mới là đáng sợ nhất, tranh chấp và oán khí là nhiều nhất. Hơn nữa, nhiều người từ các thành phố khác đến thành phố Phong Ninh làm việc, được thấy thế nào là người giàu, hiểu sâu sắc sự nghèo khó của bản thân, có so sánh sẽ có nhiều oán khí."