- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 189
Chương 189
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ cùng nhau trở về căn nhà gần trường học.
Trợ lý của Nhị Oa đã đưa Nhị Oa đến, trợ lý còn chưa đi.
Hạ Bạch có chút kỳ quái, trợ lý đứng ở nơi đó cũng không biết mở miệng như thế nào.
Lăng Trường Dạ cười hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hạ Bạch cũng nói: "Chị ơi, có gì cần phối hợp thì chị cứ nói thẳng đi."
Lăng Trường Dạ đối xử với mọi người rất ôn hòa, ngoại trừ những người trong đội Công Kiên, không ai cảm thấy anh sẽ làm khó người khác. Một đường đi tới, tâm trạng của Hạ Bạch cũng đã bình tĩnh lại, không có cho người ta cảm giác tâm trạng không tốt.
Trợ lý của Nhị Oa thấy thế, an tâm hơn rất nhiều, cô nói: "Đội trưởng Lăng, Trưởng phòng Diêm nghe nói Nhị Oa có thể sử dụng kỹ năng, muốn để cậu bé đi theo những đội viên đội Công Kiên khác học thêm, làm quen với kỹ năng của mình."
Trưởng phòng Diêm mà cô nói là Trưởng phòng Phòng hành động của Cục quản lý trò chơi, Diêm Tùng.
Đội Công Kiên thuộc về Phòng hành động, nhưng có trước hết là đội Công Kiên, sau đó mới có Phòng hành động, đội Công Kiên không chỉ là trung tâm của Phòng hành động đơn giản như vậy. Trưởng phòng Phòng hành động bình thường không nhúng tay vào chuyện của đội Công Kiên.
Trợ lý nói: "Là như vầy, Viện nghiên cứu và Bộ phận thông tin vừa thông báo, tần suất trò chơi xuất hiện trong thành phố Đại Huệ đang tăng nhanh, có thể sẽ trở thành thành phố Tuyền Quảng thứ hai, không đến một năm, hai thành phố xuất hiện tình huống này, bọn họ nói chúng ta chuẩn bị ứng đối trò chơi một cách toàn diện, cùng với chuẩn bị cho việc công khai trò chơi ra toàn xã hội."
Tổng kết chính là, bởi vì thành phố Đại Huệ tình thế nguy cấp, các bộ phận bọn họ phải đối mặt với áp lực lớn hơn, mặc kệ có thể công khai trò chơi hay không.
Vốn dĩ Nhị Oa là một trong những vương bài mà đội Công Kiên của bọn họ giữ lại, bây giờ cậu bé có thể sử dụng kỹ năng, đương nhiên hy vọng cậu bé có thể mau chóng rèn luyện thành sức chiến đấu mạnh mẽ, để ứng đối trận chiến ác liệt tiếp theo.
Hạ Bạch hỏi: "Sao thành phố Đại Huệ lại đột nhiên trở thành thành phố Tuyền Quảng thứ hai?"
Lăng Trường Dạ nói: "Em còn nhớ vấn đề trò chơi ở thành phố Tuyền Quảng được giải quyết như thế nào không?"
Hạ Bạch gật đầu: "Sau khi trò chơi lớn ở thành phố Tuyền Quảng kia được phá, tần suất xuất hiện của map trò chơi loại nhỏ liền giảm xuống, hiện tại thành phố Tuyền Quảng hẳn là thành phố có ít trò chơi nhất?"
Ngay cả cậu cũng biết, gần đây giá nhà ở thành phố Tuyền Quảng tăng rất nhiều.
"Đúng, là map trò chơi cỡ lớn. Trước mắt cả nước chỉ xuất hiện ba map trò chơi cỡ lớn, một cái trong đó chính là bệnh viện chỉnh hình thành phố Tuyền Quảng, còn lại hai cái, một cái đã phá được, một cái chưa phá được thì ở thành phố Đại Huệ, khả năng chính là map cỡ lớn này, mang đến càng ngày càng nhiều trò chơi cỡ nhỏ cho thành phố."
Hạ Bạch nhớ rõ, lúc ấy ở thành phố Tuyền Quảng, Trưởng phòng Phòng hậu cần Nguy Chính Vũ đã nói với bọn họ, có thể giải quyết map trò chơi cỡ lớn, là có thể hạ thấp tần suất xuất hiện map trò chơi cỡ nhỏ, xem như một phương pháp ấn trò chơi cỡ nhỏ.
Chỉ là khi đó, hàng mẫu không đủ, rốt cuộc có phải như vậy hay không, bọn họ còn không thể xác định.
Hiện tại xem ra, quả thật chính là như vậy.
Tần suất trò chơi xuất hiện tăng cao ở thành phố Đại Huệ, là nguy cơ, có thể cũng là hy vọng.
Trong này cất giấu phương pháp cuối cùng bọn họ có thể giải quyết trò chơi.
Ba người nói chuyện trong chốc lát, Nhị Oa cũng không lên tiếng.
Hạ Bạch nói: "Việc này vẫn nên để Nhị Oa tự quyết định đi."
Ba người nhìn về phía Nhị Oa, Nhị Oa yên lặng ôm cốc cà phê ngồi trên ghế sô pha.
Lăng Trường Dạ ngày thường nhìn rất ôn hòa, ngẫu nhiên sẽ toát ra một chút sắc bén, "Nếu muốn đi, thì nói là muốn đi. Nếu là không muốn đi, cứ can đảm từ chối, không thể không nói lời nào như vậy."
Sau đó, anh lại bồi thêm một câu, "Em không phải đứa nhỏ rất có gia giáo sao? Đứa nhỏ rất có gia giáo không phải như thế."
Nhị Oa: "Có gia giáo, sẽ hỏi ý kiến phụ huynh."
"..."
Lăng Trường Dạ nói: "Anh đề nghị em đi, hy vọng em có thể trưởng thành thành một người có thể một mình đảm đương một phía, lại có thể bảo vệ người nhà. Đương nhiên nếu như em muốn làm một con cá ướp muối nhỏ cũng không thành vấn đề."
Nhị Oa lại nhìn về phía Hạ Bạch.
Hạ Bạch rơi vào thế khó, cậu cảm giác Nhị Oa không muốn đi lắm, nhưng Lăng Trường Dạ nói có lý, cậu suy nghĩ một chút nói: "Đi hay không đều được, nếu như em đi, để em gái Tuyết Mộc đi cùng với em."
Nhị Oa có sức chiến đấu, nhưng cậu bé còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, nhìn dáng vẻ không quá thông minh.
Mà em gái Tuyết Mộc, nhìn như rất nhỏ, kỳ thật cô đã sống rất nhiều rất nhiều năm, chỉ riêng đi theo chị gái bằng cấp cao thì đã vượt qua hơn hai mươi năm, nhìn thấu sự xấu xa của nhân tính.
Hơn nữa, có em gái Tuyết Mộc ở đây, Nhị Oa càng muốn dùng kỹ năng hơn. Có Nhị Oa ở đây, em gái Tuyết Mộc ăn càng ngon hơn.
Hai người bọn họ đi cùng nhau, chính là người hợp tác rất tốt.
Nhị Oa lập tức nhảy xuống ghế sô pha, ôm ly cà phê của mình, đi rất nhanh: "Còn chờ gì nữa, đi thôi."
"..."
Lúc Nhị Oa đi tới cửa, Hạ Bạch gọi cậu bé lại, Nhị Oa quay đầu nghiêm túc nhìn cậu.
Hạ Bạch nở nụ cười, "Chờ mong lần sau gặp mặt, Nhị Oa có thể biến thành một anh hùng nhỏ."
Đỉnh đầu Nhị Oa toát ra một đóa hoa trắng nhỏ, lắc trái lắc phải bay xa.
Bọn họ đi rồi, chỉ còn lại Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ, hơn nữa Lăng Trường Dạ thoạt nhìn không có dáng vẻ muốn đi.
Hạ Bạch trực tiếp hỏi: "Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải ở chung sao?"
Lăng Trường Dạ nói rất lịch sự, "Là cùng học."
"..."
Buổi chiều Hạ Bạch đi học hai tiết, trở về cùng Lăng Trường Dạ trải qua thế giới hai người.
Bọn họ không làm gì, nhiều nhất chỉ là một cái hôn đơn giản, Lăng Trường Dạ làm bạn là chính.
Cứ như vậy qua hai ngày, Hạ Bạch đưa ra với Lăng Trường Dạ: "Đội trưởng, em muốn liên hệ với【 Người Thông Linh 】của hội Thánh Du."
"Em muốn đi gặp Hội trưởng của bọn họ?" Lăng Trường Dạ hỏi: "Vì sao không liên hệ với Vưu Nguyệt?"
"Là muốn gặp Hội trưởng của bọn họ." Hạ Bạch nói: "Cũng muốn cho 【 Người Thông Linh】 nhìn thấy linh hồn của em, ông ta đều có thể cảm nhận được trò chơi từ trên người Hội trưởng đã chết đi, có thể cũng sẽ cảm nhận được trò chơi từ trên người em, có lẽ chúng ta có thể tìm được phương pháp phá giải trò chơi từ đó?"
Lăng Trường Dạ nhéo nhéo sống mũi: "Anh xác nhận lại một lần nữa, em không muốn cứu vớt thế giới chứ?"
Hạ Bạch: "... Chủ yếu là muốn nhìn Hội trưởng của bọn họ."
"Được." Lăng Trường Dạ nói: "Vậy phải đến tổng bộ hội Thánh Du của bọn họ, đúng lúc chiều mai em không có tiết, chúng ta qua đó."
Chuyện này do Lăng Trường Dạ sắp xếp, Hạ Bạch chỉ để ý giữa trưa ngày hôm sau ngồi lên xe ra sân bay.
"Đội trưởng, anh nói với anh ta như thế nào?" Trên máy bay, Hạ Bạch hỏi Lăng Trường Dạ.
Lăng Trường Dạ nói: "【 Người Thông Linh 】 là một người rất khó chơi, anh vốn định nói với anh ta, để anh ta thông linh hồn của em, đổi lại anh ta dẫn chúng ta đi gặp Hội trưởng, nhưng mà như vậy, anh ta hiển nhiên sẽ không đồng ý, chỉ cần gặp mặt, anh ta có thể thông linh với em, không cần dẫn em đi gặp Hội trưởng."
Đúng là như vậy, điều kiện giao dịch này đối với 【 Người Thông Linh 】 mà nói, rất không có lời.
Lăng Trường Dạ nói: "Anh đoán kỹ năng của anh ta cũng giống như Tỉnh Duyên, có thời gian hạn chế, cho nên anh nói với anh ta rằng anh ta có thể cảm nhận được trò chơi ở chỗ của em, giống như ở chỗ Hội trưởng của anh ta, bảo cho em gặp Hội trưởng, đổi lại anh ta thông linh với em thêm mấy lần."
Hạ Bạch: "Ông ta sẽ tin sao?"
Lăng Trường Dạ: "Anh kéo lão Tiền ra xác nhận."
Hạ Bạch: "..."
Người ngoài không biết 【 Người Thông Linh 】 tên là gì, đều gọi hắn là Người Thông Linh trong trò chơi. Hắn hơn bốn mươi tuổi, quanh năm mặc một bộ đồ màu đen, mùa đông trời lạnh, quàng một chiếc khăn quàng cổ bằng nhung mềm mại ấm áp quanh cổ, vẫn là màu đen, thoạt nhìn rất không gần.
Nhưng khi hắn ngồi xuống, từ trong ngực móc ra một con chó nhỏ màu đen, nhẹ nhàng sờ đầu chó nhỏ, loại cảm giác này liền không giống với lúc trước.
Nghe lão Tiền nói, rất nhiều người của hội Thánh Du nhìn người của Cục quản lý trò chơi đều giống như chế giễu. Bọn họ từ chỗ Hội trưởng biết được trò chơi là thứ mà nhân loại không thể chống lại, Cục quản lý trò chơi vẫn còn đang làm ra chống cự làm hao tài tốn của.
Người Thông Linh hẳn là người như vậy.
Lăng Trường Dạ bao một quán cà phê gần hội Thánh Du, sau khi Người Thông Linh ngồi xuống, chỉ để ý con chó nhỏ hắn ôm ra, con chó nhỏ kia hẳn là hắn nhặt được ở trong đống tuyết, hắn lại lau lông lại lau móng vuốt cho nó, căn bản không thèm nhìn bọn họ.
Giống như ở trong mắt hắn, bọn họ còn không bằng con chó nhỏ kia.
Nếu như không phải bởi vì lão Tiền, có thể hắn cũng sẽ không gặp bọn họ.
Hạ Bạch đi thẳng vào vấn đề: "Hay là chú thông linh tôi xem thử? Tôi không đi gặp Hội trưởng của các chú trước, nếu chú có thể nhìn ra được cái gì từ trên người tôi, sau đó đi gặp Hội trưởng cũng được. Chú chỉ cần nói cho chúng tôi biết chú thông linh nhìn thấy cái gì thôi."
Người Thông Linh cười một tiếng: "Các người nghĩ vì sao Hội trưởng chúng tôi có thể trở thành Hội trưởng? Các người thật sự cho rằng có người có thể giống như ngài ấy à?"
Hắn rốt cục mở miệng, giọng điệu trào phúng lạnh lùng.
Lăng Trường Dạ: "Tới cũng tới rồi, nhìn xem thì đã sao? Cho dù anh không tin chúng tôi, cũng tin lão Tiền chứ?"
Người Thông Linh lạnh lùng buông chó con xuống, "Nếu không phải lão Tiền... Được, nhìn xem, tôi ngược lại muốn nhìn xem người được Vưu Nguyệt đặt ở trong linh hồn, linh hồn là bẩn hay là sạch."
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt che kín ánh đỏ.
Linh hồn rốt cuộc là cái gì?
Nếu dựa theo ba hồn bảy vía mà nói, linh hồn có phải chính là ba hồn người hay không, nghe nói màu sắc ba hồn là màu đỏ, ánh sáng đỏ trong mắt hắn có phải chính là chạm vào ba hồn hay không?
Linh hồn không chỉ là ba hồn.
Người Thông Linh có kỹ năng thông linh rõ ràng nhất điểm này, có một cách nói gọi là khắc vào linh hồn, không thể xóa nhòa.
Linh hồn là bản nguyên sâu nhất của một người, trí nhớ của con người có thể bị xóa đi, phần khắc vào linh hồn thì sẽ không bị sửa đổi giống như linh hồn.
Có thể khắc vào linh hồn đều là thứ một người khó quên nhất, khó có thể quên có thể là bởi vì vô cùng quý giá, có thể là bởi vì không cách nào tiêu tan, có thể là bởi vì nội tâm đau thấu, là lớp màu nền tạo thành một người.
Khoảng mười mấy phút sau, Người Thông Linh cụp mắt xuống, đồng thời cũng cúi đầu, bưng cà phê trên bàn lên uống.
Hắn vẫn không nói lời nào.
Lăng Trường Dạ nói: "Vậy chúng tôi không làm phiền nữa."
Nói xong, anh cầm lấy áo khoác đặt ở trên ghế bên cạnh, dáng vẻ muốn rời khỏi.
"Chờ một chút." Người Thông Linh gọi anh lại.
Hạ Bạch nói: "Dựa theo giao hẹn, chú phải nói cho chúng tôi, chú nhìn thấy được gì."
Người Thông Linh lại không nói chuyện, vùi đầu uống cà phê.
"Đi thôi." Lăng Trường Dạ nói: "Loại người không tuân thủ hứa hẹn như anh ta, sau này đừng gặp lại."
Nói xong, Lăng Trường Dạ cầm áo lông của Hạ Bạch lên.
"Tôi thấy cậu và Hội trưởng." Người Thông Linh nhìn con chó nhỏ muốn chạy trốn.
"..."
Quán cà phê rất yên tĩnh.
Lăng Trường Dạ cười hiền lành, như đang nói chuyện nhà: "Anh nói xem vì sao Hội trưởng của các anh có thể thành Hội trưởng?"
"..."