- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 123
Chương 123
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Hạ Bạch: [Tôi vừa nhận được tin tức, thôn Ngũ Cô bị lửa thiêu, chị rời đi an toàn là được rồi.]
Vào đầu đông, dù là thành phố Đại Thái ban ngày ấm áp như xuân, đến ban đêm cũng có chút lạnh lẽo, gió lạnh thổi vào ống quần rách của Vưu Nguyệt, y giẫm lên giày vải đi về phía trước một bước.
Tiếng còi xe chói tai vang lên, một người đàn ông mặt mũi béo tốt thò đầu ra từ chiếc xe sang trọng, nhìn Vưu Nguyệt như nhìn rác rưởi mà mắng: “Có mắt không đấy thằng ăn mày kia! Cút xa xe tao ra, đừng làm bẩn xe tao! Ghê tởm!”.
Vưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn gã, người đàn ông không biết vì sao lại bị đôi mắt chẳng có gì thu hút của y nhìn mà toàn thân phát lạnh, loại cảm giác lạnh lẽo này như đến từ linh hồn, bén nhọn kíc.h thíc.h đại não của gã.
Đồng thời, điều kỳ lạ hơn là trong đầu gã hiện lên tất cả những chuyện xấu, chuyện thất đức mà mình đã làm trong đời, từng chuyện từng chuyện cứ thế tái hiện trong đầu.
Quái quái dị.
Người đàn ông vỗ vỗ đầu, chửi về phía Vưu Nguyệt một tiếng “Xúi quẩy”, rồi vội vàng lái xe đi.
Vưu Nguyệt lại nhìn những người khác, tất cả những chuyện xấu xa đen tối của bọn họ đều hiện ra trước mắt y.
Chân y giẫm lên lá khô, cúi đầu đi qua đường.
Vưu Nguyệt: [Hạ Bạch, có người nói, phụ nữ sinh ra đã phải chịu nhiều khổ hơn đàn ông, tôi có một suy nghĩ hơi khác, những người chịu khổ là những người ở tầng lớp thấp nhất, những người sống trong góc khuất tối tăm nhất của xã hội, cho dù là đàn ông cũng sẽ bị biến thành phụ nữ.]
Vưu Nguyệt: [Bọn họ biến tôi thành người chuyển giới, chính là muốn tôi phải chịu nỗi khổ của phụ nữ.]
“Rầm!”.
Phía sau truyền đến một tiếng va chạm cực kỳ mạnh, cùng với tiếng hét chói tai của đám đông.
Tai nạn xe.
Có thể có thương vong rất nặng.
Vưu Nguyệt không quay đầu lại, tiếp tục cầm điện thoại, cúi đầu đi về phía trước, [Tôi không muốn.]
Vưu Nguyệt: [Hạ Bạch, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn làm con trai.]
Hạ Bạch: [Được, trở về giới tính tự nhiên từ lúc sinh ra, vậy sau này tôi gọi anh là anh Vưu Nguyệt nhé.]
Lựa chọn giới tính là quyền của Vưu Nguyệt, nhưng trong lòng Hạ Bạch cũng nghiêng về việc y làm con trai hơn, đơn giản là vì như vậy thì tốt cho y hơn, không cần phải uống thuốc để duy trì hình dáng trái với tự nhiên.
Vưu Nguyệt: [Gọi tôi là Vưu Nguyệt là được, năm nay tôi vừa tròn mười tám, đây là quyết định của tôi khi trưởng thành.]
Hạ Bạch ngẩn người, lúc đó khi cậu nhìn thấy Vưu Nguyệt, Vưu Nguyệt đang mặc đồng phục làm việc, cậu cứ tưởng Vưu Nguyệt lớn hơn mình, không ngờ Vưu Nguyệt còn nhỏ hơn mình.
Vậy thì đúng là không thể gọi là anh được, mà gọi em trai cũng hơi không quen, gọi Vưu Nguyệt là hợp lý nhất.
Hạ Bạch: [Cậu có cần người chơi hệ chữa trị không? Bọn họ giỏi hơn bác sĩ ở thế giới hiện thực rất nhiều, có thể giúp cậu hồi phục. Nếu cần thì liên lạc với tôi, tôi giúp cậu tìm ở Cục quản lý trò chơi.]
Vưu Nguyệt trả lời một chữ [Được].
Lăng Trường Dạ nghe Nghiêm Kính Nghiệp miêu tả chi tiết xong, quay sang hỏi Hạ Bạch: “Lúc đó Vưu Nguyệt không rời khỏi thôn Ngũ Cô à?”
Hạ Bạch biết anh đang nghi ngờ Vưu Nguyệt. Chuyến đi đến thôn Ngũ Cô này của Vưu Nguyệt đúng là có chút kỳ lạ, kỳ lạ nhất chính là y đã từng ở tại thôn Ngũ Cô, cũng đã phá một trò chơi, sau đó vẫn tiếp tục ở lại thôn Ngũ Cô, kết quả thôn Ngũ Cô lại bị cháy.
Hạ Bạch nói: “Cậu ấy rời đi rồi. Khoảng một tiếng sau khi chúng ta rời đi, cậu ấy đã lên xe của Cục quản lý trò chơi để rời đi, bây giờ đang ở thành phố Đại Thái.”
Ngồi xe của Cục quản lý trò chơi mà về. Người của Cục quản lý trò chơi về muộn hơn bọn họ, chắc chắn bọn họ phải ở lại đó để xử lý hậu quả, nhất định là đã kiểm tra xong, xác định thôn Ngũ Cô không có vấn đề gì thì mới quay về, lúc đó chắc chắn không thể nào có người phát điên đi phóng hỏa được.
Lăng Trường Dạ gật đầu, hỏi Nghiêm Kính Nghiệp: “Muốn đến đó xem sao?”
Nghiêm Kính Nghiệp: “Xa như vậy, chúng ta đến đó thì hiện trường cũng xử lý xong rồi. Hay là, tôi bảo người bên đó quay video cho chúng ta xem?”
Lăng Trường Dạ cũng có ý này, đúng là có thể điều một chiếc máy bay đến đó, nhưng nhất định sẽ gây ra sự chú ý lớn, đã cháy rồi, đến đó cũng không thay đổi được gì, không cần phải rắc rối như vậy.
Bọn họ đến phòng họp của khách sạn, Nghiêm Kính Nghiệp chiếu video lên màn hình lớn.
Thôn Ngũ Cô bốn phía đều là núi, cây cối rậm rạp, chỉ có một con sông nhỏ, trước ngọn lửa lớn như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, nhà sàn lại được làm bằng gỗ, bản thân nó đã là nhiên liệu dễ cháy, gần như bị thiêu rụi toàn bộ.
Có thể nhìn ra, đám cháy vừa mới được dập tắt, trong làn khói mịt mù vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều đốm lửa nhỏ.
“Cục trưởng Nghiêm, hiện tại chúng tôi đã tìm thấy hơn hai mươi thi thể bị cháy đen rồi, chuyện này...” Người trong video nói: “Mặc dù đã xác nhận là do thôn dân phát điên phóng hỏa, nhưng người của Cục quản lý trò chơi chúng ta vừa đi là… hơi khó ăn nói quá!”
Nghiêm Kính Nghiệp nghiêm mặt nói: “Chúng ta làm việc quang minh chính đại, đến thôn Ngũ Cô là để dọn dẹp trò chơi, không biết đã ngăn cản bao nhiêu người bị cuốn vào trò chơi rồi, bọn họ bị cháy, chúng ta cố gắng giúp đỡ là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì!”
Bên kia liên tục dạ vâng, tiếp tục cho bọn họ xem tình hình hiện trường.
Hơn phân nửa số người được tìm thấy đều đã chết, ngoại trừ những người nhanh trí nhảy xuống sông, những người khác cho dù còn sống cũng bị bỏng rất nặng.
Trong khói lửa mịt mù, tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên khắp thôn Ngũ Cô.
“Hết rồi.”
Hạ Bạch nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, rõ ràng.
Đúng là hết rồi.
Sau khi cứu người ra ngoài, thì thôn Ngũ Cô cũng không còn tồn tại nữa.
Lúc bọn họ đang xem video của thôn Ngũ Cô thì điện thoại của Nghiêm Kính Nghiệp lại vang lên, Hạ Bạch nhìn thấy ghi chú của ông, có vẻ lại là một nhân viên của Cục quản lý trò chơi gọi đến.
Cuộc gọi này còn chưa kịp nghe thì một cuộc gọi khác lại gọi đến.
Nhìn thấy Nghiêm Kính Nghiệp nhíu chặt mày đầy vẻ kháng cự, nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể đang nhìn thấy thú dữ, Hạ Bạch lần đầu tiên ý thức được làm lãnh đạo cũng không dễ dàng gì.
“Nghe máy đi, anh.” Hạ Bạch duỗi ngón trỏ chỉ vào chiếc điện thoại đang rung trên bàn, “Dù sao cũng phải đối mặt.”
“……”
Cảm ơn lời “chúc phúc” của cậu.
Nghiêm Kính Nghiệp chắp hai tay trước ngực vái một cái, lúc này mới dám nghe điện thoại, hai hàng lông mày vốn đã nhíu chặt, sau khi nghe thấy đối phương nói gì đó thì càng nhíu chặt hơn, cả khuôn mặt nhăn như quả mướp đắng.
Đặt điện thoại xuống, anh ta buồn bã nói: “Đội trưởng Lăng, người của hội Thánh Du với người của đoàn Bán Nguyệt tụ tập với nhau, nhìn dáng vẻ này có vẻ như sắp đánh nhau đến nơi rồi.”
Lăng Trường Dạ đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế, “Còn chờ gì nữa, đi thôi, đến đó xem sao, gọi cả Tỉnh Duyên đi cùng nữa.”
Nghiêm Kính Nghiệp lập tức nói: “Vâng!”
Ông tương đối quen thuộc thành phố Đại Thái, cho nên lái xe chở bọn họ đi, Lăng Trường Dạ ngồi ghế phụ, Hạ Bạch ôm Nhị Oa cùng Tỉnh Duyên ngồi hàng ghế sau.
Trên đường đi Nghiêm Kính Nghiệp vẫn liên tục nghe điện thoại, người của Cục quản lý trò chơi liên tục báo cáo tình hình theo thời gian thực cho ông. Việc này dựa vào bản đồ người chơi do Viện nghiên cứu của Cục quản lý trò chơi nghiên cứu ra, giống như việc có thể định vị chính xác vị trí của trò chơi, bản đồ người chơi có thể định vị được vị trí và sự tập trung của người chơi.
Một người chơi đơn lẻ thì không dễ định vị, nhưng một khi người chơi tập trung lại với nhau, thì trường năng lượng sẽ rất lớn, có thể dễ dàng định vị được vị trí chính xác.
Nhân viên Cục quản lý trò chơi chỉ cần ngồi trong văn phòng là có thể nắm bắt được động tĩnh của người chơi, xe của bọn họ, cùng với một chiếc xe khác dựa theo báo cáo thời gian thực của bọn họ, đang nhanh chóng chạy đến địa điểm tập trung của người chơi.
Lần này hai câu lạc bộ tụ tập ở một quán bar, theo như lời Nghiêm Kính Nghiệp nói thì quán bar này nổi lên trong hai năm trò chơi xuất hiện, thường xuyên có những tiết mục biểu diễn kỳ lạ, bọn họ đã sớm nghi ngờ quán bar này là do người chơi mở.
‘’Cục trưởng Nghiêm, năng lượng đang yếu dần, có thể một số người trong đó đã rời đi rồi.”
Lúc nhân viên Cục quản lý trò chơi báo tin này cho bọn họ thì bọn họ cách quán bar chưa đến ba cây số.
Đã gần đến nơi rồi, nên bọn họ không dừng lại mà tiếp tục chạy thẳng đến quán bar.
‘’Cục trưởng Nghiêm, gần như không bắt được năng lượng của người chơi nữa, có thể bọn họ đã giải tán rồi.”
Không, không phải giải tán.
Đứng ở cửa ra vào, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Nghiêm Kính Nghiệp bứt tóc đầy đau khổ, lúc Lăng Trường Dạ định bước vào trong thì nghe thấy Hạ Bạch hỏi Nhị Oa: “Nhị Oa, em có cảm nhận được nguy hiểm không?”
Nhị Oa lắc đầu.
Hạ Bạch lại hỏi: “Thật không?”
Lăng Trường Dạ quay đầu lại, nhìn thấy trong tay Nhị Oa đang cầm một cốc cà phê, nắp cốc không cắm ống hút, ở đó lộ ra một màu đen nhàn nhạt, giống như tóc.
Nhị Oa thật sự không cảm thấy nguy hiểm, dưới ánh mắt chăm chú của Hạ Bạch, trong tiềm thức, cậu bé cảm thấy nơi này rất an toàn, trên ngón tay nhỏ nhắn của cậu bé mọc ra một chiếc lá nhỏ xanh mơn mởn.
Lăng Trường Dạ dừng bước, chiếc lá màu xanh trên tay Nhị Oa còn quan trọng hơn tình hình trong quán bar.
Đối diện với chiếc lá nhỏ màu xanh đó lại mọc thêm một chiếc lá xanh nữa, ở giữa nhú ra một mầm cây non xanh mướt.
Nếu như mầm cây này tiếp tục sinh trưởng, chính là cành lá và rễ cây chui sâu xuống lòng đất khi Nhị Oa bộc phát kỹ năng, nhưng hiện tại, nó chỉ là một đoạn ngắn.
Không cần nhiều như vậy, Nhị Oa đã gật đầu chắc nịch, không có nguy hiểm.
Lăng Trường Dạ tiếp tục bước về phía trước, đẩy cửa quán bar ra.
Quả thật không có nguy hiểm, những người chơi ở lại đây đều đã chết.
Hạ Bạch véo véo chiếc lá của Nhị Oa, giơ ngón tay cái với cậu bé, trên cành cây nhỏ lập tức nở ra một bông hoa trắng nhỏ.
‘’Những người này, đây… đây chẳng phải là Trương Băng Vũ, Phó hội trưởng hội Thánh Du sao?!” Nghiêm Kính Nghiệp kinh hãi nói: “Cô ta vậy mà lại chết rồi, còn có hai người này nữa, cũng là cao thủ của hội Thánh Du mà? Bọn họ vậy mà đều chết hết rồi?!”
Lần trước ở đài truyền hình Hoa Ninh, hội Thánh Du muốn nói chuyện với đoàn Bán Nguyệt về việc để bọn họ gia nhập hội Thánh Du, Vưu Mạc Hàn và Thạch Đan Phượng không đồng ý, sau đó người chơi chính thức của hội Thánh Du gần như bị tiêu diệt toàn bộ trong trò chơi.
Lần trước có một người chơi kỳ cựu là đầu trọc Lưu Cường ở đó, lần này bất kể là tiếp tục bàn bạc về chuyện gia nhập hội Thánh Du hay là đến đây để điều tra rõ chân tướng, báo thù cho bọn họ, thì hội Thánh Du cũng sẽ phái đến những người chơi lợi hại hơn lần trước.
Trên đường đến đây, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ đều đã đoán trước được điều này, chỉ là bọn họ không ngờ rằng, những người này đều đã chết, hơn nữa còn là chết dưới tình huống Phó hội trưởng ra mặt.
Nghe nói Hội trưởng hội Thánh Du quanh năm nằm liệt giường, người thực sự nắm quyền là hai Phó hội trưởng, một người trong số đó đã để lộ thân phận và kỹ năng trong trò chơi, chính là người xếp hạng thứ hai trên bảng xếp hạng điểm, đứng giữa Dương Mi và Nhị Oa - [Người Thông Linh] còn lại càng thần bí hơn, chính là Trương Băng Vũ này.