- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Sau khi ăn sáng xong, chín người cùng nhau đến lớp dược lý buổi sáng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mười một học sinh khác trong lớp. Tối hôm qua khi ký túc xá sắp tắt đèn, bọn họ nghe được tiếng ồn ào ở ký túc xá. Học sinh ở tầng ký túc xá đó trông rất năng động, nhưng trong lớp học hôm nay, bọn họ lại rất căng thẳng và im lặng.
Thầy giáo như không thấy được thái độ của các học sinh, anh ta cũng không mấy hứng thú giảng nội dung trong giáo án một cách nhạt nhẽo.
Chín người cũng không phải hoàn toàn không hiểu nội dung của tiết học, có thể nghe hiểu được 30% đến 70%. Mười một bạn học kia trông cũng không hoàn toàn hiểu được.
Khi tiết dược lý gần kết thúc, những bạn học này càng căng thẳng.
Chuông tan học vang lên một tiếng, thầy giáo đang giảng bài còn chưa nói hết câu thì đã thu dọn giáo án rời đi không chút do dự.
“Ọe!”
Một bạn học ngồi phía trước Hạ Bạch cùng Lận Tường đỡ bàn học nôn xuống đất, trên trán đổ một tầng mồ hôi dày.
Các bạn học xung quanh cũng không cảm thấy kỳ quái, chắc là đều đang lo lắng, nhất thời không ai quan tâm đến bạn học này.
Lận Tường đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy, hỏi: “Cậu sao vậy? Không sao chứ?”
Bạn học kia xua xua tay, “Không sao, chỉ…… Chỉ là quá căng thẳng, căng thẳng quá thôi.”
Chín người chơi không biết bọn họ rốt cuộc bọn họ đang căng thẳng cái gì, nhưng cũng nhiều ít cũng bị sự căng thẳng này ảnh hưởng, trên mặt mấy người lộ vẻ bất an.
Chính là vào lúc này, di động của mọi người trong lớp cùng vang lên.
Hạ Bạch chú ý đến, khi di động vang lên, những bạn học đó liền vô thức căng chặt cơ thể. Có lẽ đây là nguồn gốc sự căng thẳng của bọn họ.
Trong nhóm lớp, thầy hướng dẫn tag mọi người.
Thầy hướng dẫn: [Lớp thực nghiệm chiều nay cần hai bạn học đến phòng thí nghiệm giải phẫu giúp giáo sư Lưu chuẩn bị trước cho tiết dạy. ]
Đến phòng thí nghiệm giải phẫu để giúp giáo sư chuẩn bị tiết dạy, vừa nghe cũng không phải việc gì tốt. Cơ bản nhất, lớp thực nghiệm giải phẫu cần xác chết, phải đi đâu tìm xác chết đây? Đến nhà xác chuyển đến đây sao?
Càng đừng nói đến mấy bạn học căng thẳng như vậy, sinh viên học y học lâm sàng đã sớm có chuẩn bị sẽ giải phẫu thầy đại thể, công tác chuẩn bị đơn giản, cũng không có nhiều khả năng tâm thần không yên suốt cả buổi sáng, căng thẳng đến mức nôn mửa.
Bọn họ nhìn chằm chằm di động, nín thở chờ đợi.
Thầy hướng dẫn: [Hôm nay sẽ là Đới Lương Viễn và Tống Minh Lượng. Làm phiền hai bạn học đến phòng thí nghiệm giải phẫu 203 để giúp chuẩn bị sau giờ cơm trưa. Đến đó tôi sẽ nói về cách chuẩn bị và những gì cần chuẩn bị.]
Có người nhẹ nhàng, có người suy sụp.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của thầy hướng dẫn, một bạn học cùng lớp khóc nức nở nắm lấy tay của một bạn khác, “Xá Trưởng, tim của tôi thật sự không tốt, chiều nay cậu đi thay tôi được không?”
Vị bạn học này chắc là Đới Lương Viễn.
Mấy người chơi đều nhìn về phía Tống Minh Lượng, Tống Minh Lượng vẫn cúi đầu như thường lệ, tóc mái dày che khuất đôi mắt của cậu ta. Tống Cường cha của cậu ta không ngừng móc khóe móng tay, trông rất hoảng loạn.
Lúc ăn trưa, Tống Cường lại kéo Tống Minh Lượng đến bàn của bọn họ.
Tống Cường lấy lòng mà nhìn Hoa Hạo Minh: “Ngài là người từng vào trò chơi, nhất định rất giỏi. Lần đầu tiên tiến vào phòng thí nghiệm giải phẫu còn có rất nhiều điều chưa biết, nhưng nhất định cũng là cơ hội phát hiện ra manh mối mới.”
Hoa Hạo Minh trực tiếp hỏi: “Chú muốn cái gì?”
Tống Cường vội nói: “Vừa rồi tôi mới nghe bạn học tên Đới Lương Viễn kia nói có thể tìm người đi thay được. Lần này có thể nhờ ngài đi thay cho Tống Minh Lượng không, chúng ta nhất định sẽ cảm ơn ngài đàng hoàng, lần sau đến lượt ngài thì cứ để Tống Minh Lượng đi thay cho ngài.”
Hoa Hạo Minh: “Xin lỗi.”
Tống Cường vẫn cười như vậy, đẩy Tống Minh Lượng một cái.
Tống Minh Lượng không phản ứng.
Tống Cường phẫn nộ mà bát lên đầu cậu ta một cái, “Lúc này rồi mà mày còn không mở miệng nói chuyện, mày muốn chọc tức ai thế hả?”
Ông ta kéo Tống Minh Lượng đến phía trước, “Mau nói đi, mau cầu xin anh Hoa của con, bảo cậu ấy giúp con đi.”
Tống Minh Lượng cuối cùng cũng mở miệng, “Con tự đi.”
Tống Cường: “Cái gì?”
Tống Minh Lượng hít một hơi thật sâu, giọng nói lớn một ít, gân xanh trên cổ cũng lộ ra, cậu ta nói: “Con tự đi!”
Tống Cường sửng sốt một chút, vừa muốn nổi giận thì bị Hoa Hạo Minh cắt ngang, anh ta nói: “Chú Tống, cho dù có xin tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không đi thay cậu ta được, có điều sau khi chúng ta cơm nước xong có thể cùng cậu ta đi xem xét xung quang phòng thí nghiệm giải phẫu, tìm hiểu xem tại sao bọn họ lại sợ hãi.”
Tuy rằng không đạt được mục đích, nhưng cũng khiến ông ta cảm thấy an tâm một chút. Tống Cường miễn cưỡng cảm ơn, ngồi ở bên cạnh bàn bọn họ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, chín người họ đều đi đến phòng thí nghiệm giải phẫu, cũng gọi cả Đới Lương Viễn vẫn đang rất căng thẳng cùng đi.
Trên đường đi, Hoa Hạo Minh an ủi Đới Lương Viễn: “Đừng lo lắng, có thể lần này không có việc gì đâu.”
Đới Lương Viễn căng thẳng mà xoa xoa tay, “Sao có thể không có việc gì chứ? Lúc trước đã có mấy người gặp chuyện không may rồi, đây đã không còn là một truyền thuyết trong trường nữa rồi, rất nhiều người vào nhà xác đã phát điên rồi chết!”
Cậu ta căng thẳng đến mức có hơi thần kinh rồi, tay bị xoa đến đỏ bừng, nếu còn xoa nữa thế nào cũng bong luôn cả lớp da, “Tại sao chúng tôi lại xui xẻo như thế, lần đầu tiên đã bị chọn rồi.”
Mấy người nhìn nhau một cái, bắt được mấu chốt trong đó, truyền thuyết trong trường.
Hạ Bạch hỏi: “Truyền thuyết trong trường gì?”
Mấy người chơi đều kinh ngạc nhìn về phía cậu, trước đó Hoa Hạo Minh từng dặn bọn họ, khi đối mặt với NPC trong trò chơi, bọn họ phải nói chuyện và hành động phù hợp với thân phận của mình. Hiện giờ thân phận của bọn họ là bạn học của Đới Lương Viễn, hơn nữa cũng không phải tân sinh viên, nói cách khác, trong lớp đều khẩn trương sợ hãi, đều biết đến truyền thuyết trong trường, bọn họ cũng nên biết.
Đới Lương Viễn thở dài, “Hạ Bạch, sao cậu vẫn như thế chứ, bình thường chúng tôi tám chuyện, cậu đều lo ngẩn người đúng không, cái khác thì thôi đi, vậy mà cũng không biết cái này, cũng không biết nên nói cậu sao nữa.”
“……”
Hoa Hạo Minh nhìn lướt qua Hạ Bạch, sau cậu ta biết trò chơi sẽ quét toàn diện cuộc sống của người chơi, thân phận của người chơi trong game sẽ có tính cách và đặc điểm như trong hiện thực?
Có điều, hóa ra cậu thật sự thường hay ngẩn người ở trong trường học sao? Vậy sao cậu ấy có thể thi đậu được vào học viện Y Hòa Bình thế?
Hạ Bạch chú ý tới tầm mắt của Hoa Hạo Minh, thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt anh ta nhìn mình càng nặng hơn, khuôn mặt cậu lộ vẻ mờ mịt.
Đới Lương Viễn đã không còn gì để nói với thằng bạn không cùng tầng số này nữa: “Chính là truyền thuyết nhà xác có ma ấy, con ma đó hết sức kh.ủng bố, nghe nói có mấy chị khóa trên thấy ma trong nhà xác đều bị phát điên rồi tra tấn bản thân cho đến chết. Có lẽ chính vì truyền thuyết này, cho nên nhà trường mới có truyền thống yêu cầu học sinh chúng ta chuẩn bị cho tiết dạy, có rất nhiều người thôi học cũng là vì truyền thuyết trong trường này đấy.”
Người có ngu cũng nghe ra, mấu chốt phá game này chính là con ma kia.
“Tôi cũng từng nghe nói đến truyền thuyết kia, có điều không cần lo lắng.” Hoa Hạo Minh mặt không đổi sắc mà chém gió, “Tôi nghe nói, không phải tất cả người đến nhà xác chuẩn bị đều sẽ chết đâu.”
Mấy người nghe ra anh ta đang dò tin, bình tĩnh mà dựng lỗ tai lên.
“Nói thì nói như thế, nhưng sao cậu biết chúng ta sẽ may mắn chứ.” Đới Lương Viễn vẫn rất đau khổ.
Nhưng, Tống Minh Lượng và Tống Cường mắt thường có thể thấy được mà thở phào nhẹ nhõm, không phải ai đi chuẩn bị cũng sẽ ch·ết, đấy chính là vẫn còn cơ hội.
Bọn họ đi dọc theo hồ nhân tạo đến nhà xác, tảo xanh trong hồ tùy ý sinh trưởng, vui sướng lắc lư, tràn ngập màu xanh. Độ ẩm dường như nặng hơn những nơi khác, mang theo mùi tanh đặc trưng của thực vật thủy sinh.
Phòng thí nghiệm giải phẫu và nhà xác nằm trong một tòa nhà bốn tầng màu đỏ, cách xa khu sinh hoạt, được bao phủ bởi những cây hòe xanh um tươi tốt, kín đáo mà râm mát, không thấy bóng người.
Đứng ở ngoài cửa, bọn họ đã ngửi được mùi formalin nồng nặc, nồng nặc đến mức cay mũi cay mắt.
Đới Lương Viễn vừa tới đây đã cầm lấy tờ tiền giấy đốt lên, miệng lẩm bẩm.
Mạnh Thiên Hữu nói: “Tôi đã nói mấu chốt ở nhà xác mà.”
Lận Tường: “Dẹp đi, cậu nói là phòng thí nghiệm giải phẫu.”
Mạnh Thiên Hữu: “Hai cái là một đấy thôi, có gì khác nhau sao? Nghe câu này của cậu là biết ngay cậu là người ngoài ngành rồi.”
Lận Tường phát ra một tiếng cười nhạo, rất vang.
Mạnh Thiên Hữu bị chọc tức, cậu ta đang muốn nói cái gì nữa, Tống Cường nhiệt tình chen vào nói: “Đúng đúng đúng, bạn học Mạnh nói rất đúng. NPC chính ở chỗ này, nơi này có manh mối mấu chốt. Nếu như vậy, lần này chúng ta đi vào thêm mấy người đi? Sớm tìm được chân tướng thì chúng ta cũng có thể đi ra ngoài sớm một chút.”
Ông ta nói theo lý, “Vừa rồi Đới Lương Viễn có nói, người đến nhà xác người, có người không sao có người xảy ra chuyện. Xem tình huống thì chúng ta đều phải vào một lần, một người vào đó cũng không thể tránh khỏi kích hoạt tử vong, mấy người cùng nhau vào có thể cùng bàn bạc với nhau, cũng có thể tránh được.”
Ông ta nói có lý, nhưng hôm nay thầy hướng dẫn rút trúng Tống Minh Lượng, nơi nguy hiểm như thế, mọi chuyện đều không biết, ai lại muốn đi vào?
Hạ Bạch nhanh chóng tiến lên một bước, cũng mau chóng bị Hoa Hạo Minh và Lận Tường kéo trở về.
Lận Tường nhỏ giọng nói với cậu: “Hạ Bạch, đừng sống lương thiện quá.”
Hoa Hạo Minh: “……”
Tống Cường nhìn những người này, không ai bước ra, không ai lên tiếng, nụ cười trên mặt dần dần nguội đi, sau khi cứng lại thì vỡ vụn.
Cuối cùng vẫn là hai người Tống Minh Lượng và Đới Lương Viễn bất lực chậm rãi bước vào tòa nhà thực nghiệm giải phẫu dưới ánh nhìn chăm chăm của đám người đang mang các vẻ mặt khác nhau
Người chơi khác đều chờ ở cửa, muốn biết cậu ta đã trải qua những gì ở bên trong.
Nửa giờ sau, hai người đi ra. Bọn họ trông không có việc gì, nhưng dáng vẻ có chút mệt mỏi, trên người có một chất lỏng không rõ nào đó bắn vào.
“Thế nào?” Mạnh Thiên Hữu bước nhanh đi đến bên cạnh Tống Minh Lượng, hỏi: “Cậu đã nhìn thấy cái gì, đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Minh Lượng vẫn trước sau như một cúi đầu không nói lời nào.
Tống Cường lần đầu tiên không mắng cậu ta bởi vì cậu ta không nói lời nào.
Mạnh Thiên Hữu sửng sốt một chút.
Ôn Thu nhíu mày nói: “Tống Minh Lượng, đừng có nhỏ mọn như thế, nếu cậu có manh mối gì không nói cho chúng tôi biết, cậu cho rằng một mình cậu có thể tìm được chân tướng sao? Có thể chúng ta sẽ không cẩn thận đụng đến quy tắc tử vong nào đó. Nếu còn không mau tìm được chân tướng thì những người khác sẽ chết ở trong trò chơi, cha con hai người cũng không thoát được đâu.”
Tống Cường do dự một chút, vẫn đẩy Tống Minh Lượng, “Sao thời khắc mấu chốt lại thành hũ nút như thế? Thấy được cái gì, mau nói một cho mọi người đi.”
“Thật sự không có gì cả, chỉ chuyển thầy đại thể lên đài thí nghiệm, sau đó chuẩn bị công cụ giải phẫu theo lời của thầy hướng dẫn thôi, không có sự cố gì, ngoại trừ xác chết thì cũng không thấy được thứ đáng sợ quỷ dị gì cả.”
Đây là một câu dài nhất cậu ta từng nói, nói rất nghiêm túc, không giống như là nói dối .
Ôn Thu hỏi: “Thật sao?”
Tống Minh Lượng không nói nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Đới Lương Viễn.
Đới Lương Viễn đã đi rồi, không còn là dáng vẻ khẩn trương sợ hãi khi đến nữa, cậu ta vui sướng bước đi, nụ cười gần như sáng hơn cả mặt trời, thoạt nhìn, cậu ta thật là người may mắn lắm.
“Sao có thể?” Mạnh Thiên Hữu nói: “Chắc chắn phải có chuyện xảy ra chứ.”
Lận Tường à một tiếng, “Cậu rất mong người khác xảy ra chuyện nhỉ, dù sao cũng không phải cậu vào đúng không?”
Mạnh Thiên Hữu tức giận đến lông mày đều dựng lên, “Cậu muốn chết đúng không?”
Lận Tường đôi tay cắm túi, quay đầu huýt sáo.
“……”
Suy nghĩ của Mạnh Thiên Hữu là có chút vấn đề, nhưng kỳ thật, trong mấy người họ không chỉ có một người cảm thấy Tống Minh Lượng đến nhà xác sẽ xảy ra chuyện, trước đó mấy bạn học trong lớp đã biểu hiện rất rõ ràng, nhà xác nhất định có vấn đề, nhất định là mấu chốt.
Nhưng, sự thật thì không có chuyện gì xảy ra cả. Dựa theo cách nói của Tống Minh Lượng, bên trong chính là nhà xác cùng phòng thí nghiệm bình thường.
Ôn Đông: “Chẳng lẽ sai hướng rồi sao? Không phải nơi này?”
Hoa Hạo Minh: “Chờ khi chúng ta đi học rồi xem lại, hoặc là tối nay tới nơi này thăm dò.”
Học viện có quy định, từ thứ hai đến thứ sáu trước khi tắt đèn buổi tối, phòng thí nghiệm giải phẫu luôn mở cửa để tạo sự thuận tiện cho sinh viên, đặc biệt là sinh viên sắp đi thực tập đến đây luyện tập.
Tống Minh Lượng đi vào chuẩn bị hơn nửa giờ, thời gian còn lại cũng không đáng đi tới đi lui trong ký túc xá, bọn họ liền chờ ở ngoài cửa.
Lục tục có các bạn học trong lớp đến đây, sắp đến đi học, Lận Tường càng ngày càng hồi hợp.
Một người trước nay không hề muốn học y, vừa bắt đầu cái phải học môn giải phẫu ở trong game kinh dị, thật sự có hơi quá mức, huống chi vốn dĩ cậu ta đã sợ mấy thứ này.
Cậu ta nhìn Hạ Bạch ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như đi vào cõi thần tiên, bàn tay đặt ở trên đùi lại run rẩy không quá rõ ràng.
Trước nay cậu chưa từng biểu hiện qua hoảng loạn, nhưng suy cho cùng cậu chỉ là một thiếu niên đơn thuần 18 năm chưa từng lên mạng, không bị ô nhiễm mà thôi.
Lận Tường nhìn đến trong lòng nhũn ra, lúc ấy Hạ Bạch không màng sợ hãi cõng cậu ta từ nghĩa địa ra. Lần này cậu ta cũng phải áp đi cơn sợ hãi, bảo vệ Hạ Bạch cho thật tốt.
Lận Tường hỏi: “Hạ Bạch, cậu cũng đang sợ sao?”
Cậu ta vỗ vỗ ngực, nghĩa khí mà nói: “Đừng sợ, nếu giáo viên bắt chúng ta sờ xác chết, tôi sẽ che cho cậu.”
Hoa Hạo Minh: “……”