- Trang chủ
- Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
- Chương 237
Chương 237
Truyện: Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Từ khi bắt đầu có trí nhớ Dương Mi đã đi theo anh trai, bên cạnh không có bố mẹ.
Cậu và anh trai ở trong một tòa nhà ống cũ nát, tòa nhà đã rất nhiều năm tuổi, nơi cao hơn một chút nước cũng không thể chảy lên, quanh năm tràn ngập mùi hôi thối của cống thoát nước, chỉ có người già và những người không có việc làm ở đây, cùng với cậu và anh trai.
Cậu và anh trai ở chung một phòng ngủ, trên một cái giường, mỗi đêm cậu đều dựa vào anh trai để ngủ.
Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn ở trong nhà ngang, nơi này không có những đứa trẻ khác, cậu không cảm thấy cậu và anh trai có gì kỳ lạ, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Bởi vì dáng dấp nhỏ gầy đáng yêu, ông bà trong tòa chung cư thường xuyên cho cậu một viên kẹo, một quả trứng gà, một quả táo hơi héo, cũng đủ để cậu vui vẻ cả ngày.
Cậu còn một người anh trai tuy rằng ít nói, nhưng rất thương cậu. Anh trai mỗi đêm đều rửa chân bẩn cho cậu, kể chuyện xưa cho cậu, dạy cậu viết chữ.
Anh trai của cậu rất giỏi, cái gì cũng biết, anh cũng chỉ là một đứa trẻ, đã khai khẩn đất hoang trước nhà ngang*, trồng cà chua, dưa chuột và dưa hấu. Anh còn dựng một lều hóng gió cách đó không xa.
*có diện tích nhỏ, mỗi phòng chỉ chiếm diện tích khoảng chục mét vuông. Đây là kiểu nhà ở mang đậm nét đặc trưng của người Trung Quốc và là sản phẩm của chế độ phân bổ nhà ở chặt chẽ dành cho các doanh nghiệp và tổ chức Trung Quốc trong những năm 1970 và 1980
Chạng vạng mùa hè, người trong nhà ngang sẽ tụ tập ở đó hóng mát, ăn dưa hấu.
Dương Mi ngồi trên một chiếc ghế trúc do một ông nội tàn tật bện, lắc lư chân nhỏ, ăn dưa hấu, lại có thể nghe được rất nhiều câu chuyện.
Nghe thấy chỗ vui vẻ, cậu sẽ đưa dưa hấu trong tay tới bên miệng anh trai, lần nào anh cũng cắn một miếng.
Nghe được chỗ đáng sợ, cậu sẽ rúc vào trong ngực anh trai, trên tay, trên mặt dính nước dưa hấu đỏ cả áo anh, cậu cũng sẽ không nói thêm một lời nào.
Cậu ngẩng đầu nhìn mặt anh trai, cùng ánh chiều tà đỏ rực, sẽ cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Mấy năm đó cậu vẫn như vậy, cảm thấy mình rất vui vẻ và bình thường, sống ở một nơi rất tốt.
Mãi đến khi ông cụ bện ghế cho cậu ở trong nhà mất, con trai ông ta cuối cùng cũng xuất hiện.
Ông nội kia có một đứa cháu trai trạc tuổi cậu, lần đầu tiên cậu gặp bạn đồng trang lứa, rất tò mò, thường xuyên đến gần cậu ta.
Có lẽ cậu bé kia cũng không ghét cậu, chỉ là lúc nói chuyện luôn ngẩng cằm lên, nhìn xuống đánh giá cậu.
"Sao hai ngày nay cậu không đi học? Cậu lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa đi học sao?"
"Bố mẹ của cậu đâu? Không phải cậu cũng không có bố mẹ chứ?"
Cậu theo lẽ thường nói: "Đúng vậy, tôi không có bố mẹ, nhưng tôi có anh trai."
"Ha ha ha ha ha!" Cậu bé kia chỉ vào cậu cười nghiêng ngả, "Cậu không có bố mẹ ha ha ha! Sao có trẻ con không có bố mẹ? Ha ha ha!"
Đó là lần đầu tiên Dương Mi biết, thì ra tiếng cười sẽ làm người ta khó chịu.
Cậu cúi đầu trở về, cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu.
Anh trai nhìn ra cậu khó chịu, hỏi cậu: "Sao vậy? Không thích ăn à?"
Cậu hỏi anh: "Có phải trẻ con đều có bố mẹ không? Còn nữa, có phải trẻ con cũng phải đi học không? Trường học là như thế nào?"
Anh trai lần đầu tiên không trả lời câu hỏi của cậu.
Khi đó anh trai ở trong lòng cậu là người có thể làm được mọi thứ, luôn có thể trả lời tất cả câu hỏi của cậu. Việc anh không trả lời, khiến cậu càng thêm tò mò, cũng càng để ý, buổi tối đều ngủ không yên, vẫn luôn nghĩ về nụ cười của cậu bé kia lúc đó, càng nghĩ càng buồn bực.
Liên tiếp hai ngày như vậy, ngày thứ ba anh trai dẫn cậu ra khỏi nhà ngang.
Cậu thấy được thế giới bên ngoài, nhà cao tầng san sát, xe cộ như nước, thật nhiều thật nhiều người.
Cậu giống như một con kiến nhỏ đi lạc vào thế giới rộng lớn, một chiếc xe đi ở phía trước cậu cũng phải lùi về sau mấy bước.
Anh trai không hề sợ hãi, anh kéo tay cậu, kéo cậu băng qua con đường vừa xa lạ vừa đáng sợ, rẽ mấy vòng, chân cậu bắt đầu đau, bọn họ mới dừng lại ở một chỗ.
"Đó chính là trường học." Anh trai chỉ vào mấy tòa nhà nhỏ màu đỏ trước mặt bọn họ nói: "Là một trường tiểu học."
Lúc bọn họ đi đến đúng lúc buổi chiều sắp tan học, cậu nhìn thấy càng ngày càng nhiều người tụ tập ở cổng trường học, tiếng chuông tan học vừa vang lên, mỗi người bọn họ liền dắt một bạn nhỏ rời đi.
Anh trai nói: "Bọn họ là phụ huynh tới đón trẻ con, trong đó có rất nhiều là bố mẹ."
Từ đó về sau, khi cậu bước vào thế giới mới, cậu thường xuyên sẽ đòi anh trai dẫn đến cổng trường học, bọn họ ngồi trên bậc thang cách cổng trường không xa, cậu nhìn những bạn nhỏ được bố mẹ đón đi không chớp mắt.
Cậu hỏi anh trai, tại sao bọn họ không đi học, anh trai nói anh dạy cậu không được sao.
Được thôi. Bởi vì có anh trai dạy cậu, cho nên cậu đối với việc đi học không có khát vọng như vậy.
Chỉ là bố mẹ...
Cậu nhìn thấy có người mẹ sẽ mang đồ ăn vặt đến đón con, có người mẹ sẽ dịu dàng hôn lên má đứa trẻ, có người cha sẽ một tay ôm đứa trẻ, hai tay giơ lên cao.
Sau khi nhìn mấy lần, cậu hỏi anh trai bọn họ cũng sẽ có bố mẹ sao.
Anh trai không trả lời cậu, cậu liền ôm cánh tay anh lắc lư, anh trai vẫn luôn không từ chối được cậu như vậy, lần đó cũng giống vậy, anh nói, bọn họ cũng là do bố mẹ sinh ra.
"Vậy bọn họ ở đâu?" Cậu hỏi.
Thiếu niên mười một tuổi kia lúc ngồi lưng vừa mỏng vừa thẳng, khuôn mặt gầy gò dưới ánh chiều tà màu hồng có vẻ ảm đạm, "Bọn họ đi lạc rồi."
Khi còn nhỏ, sau khi ra khỏi tòa nhà đó, chuyện Dương Mi thích làm nhất là đến cổng trường tiểu học, nhìn bố mẹ của những đứa trẻ khác đón bọn họ về nhà, cho dù trường đó cách tòa nhà đó rất xa, một lần đi lại cậu ta cũng đau chân, giống như ở nơi bố mẹ đón con, bọn họ cũng có thể được bố mẹ đón đi.
Cậu đã quên cậu đi bao nhiêu lần rồi, cậu thật sự được bố mẹ đón đi rồi.
Lúc vừa biết bọn họ là bố mẹ của cậu, cậu hỏi: "Bố mẹ đi lạc rồi sao?"
Bố mẹ nói là bị lạc mất bọn họ rồi, bây giờ cuối cùng cũng tìm được bọn họ.
Cuối cùng bọn họ cũng có bố mẹ rồi.
Cậu đặc biệt vui vẻ.
Nhưng mà anh trai hình như không vui lắm.
Mẹ nói với cậu: "Anh trai con ghét bố mẹ, mẹ với bố con quả thật vô dụng, không có cách nào cho các con cuộc sống tốt."
Cuộc sống của bọn họ quả thật không tốt hơn ở trong nhà chung cư bao nhiêu, một nhà bốn người chen chúc ở trong một căn nhà nhỏ hẹp âm u trong thôn, bố bị tật ở chân, không thể ra ngoài làm việc, toàn bộ đều dựa vào anh trai.
Khi đó bọn họ có hộ khẩu có thể đi học, anh trai trực tiếp lên cấp hai, vừa đi học vừa làm gia sư, làm nhân viên phục vụ, kiếm tiền nộp học phí và phí ăn ở cho cậu.
Cậu rất muốn ở cùng với người nhà, cũng muốn tiết kiệm phí ăn ở, không ở trường học, đưa phí ăn ở và phí sinh hoạt cho mẹ, mỗi ngày đạp xe đạp đi học.
Sắc mặt anh trai càng lạnh.
Bố thường xuyên nổi giận trong lúc ăn cơm, "Mày bày ra cái mặt thối gì? Nếu mày ghét chúng tao thì cút đi!"
Mỗi lần anh trai đều sẽ đi thẳng. Ngày hôm sau lại trở về, trở lại căn phòng nhỏ kia ngủ cùng cậu.
Mỗi lần cậu đều sẽ ôm cánh tay anh trai, nói với anh: "Anh ơi, anh đừng đi có được không? Anh đi rồi em làm sao bây giờ?"
Anh trai mỗi lần đều sẽ "Ừm" một tiếng.
Cậu sợ anh trai đi, anh trai không ở cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu từ nhỏ được anh trai che chở lớn lên, không biết nên xử lý loại quan hệ này như thế nào, thật sự là quá ngốc.
Cậu không chỉ đầu óc ngốc nghếch, mà cả người cũng ngốc nghếch, lúc đạp xe đạp về thì bị xe đụng phải, vào bệnh viện.
Cậu nhìn thấy thật nhiều máu, cậu sợ tới mức không chịu được, vẫn kéo tay anh trai ch.ảy nước mắt, "Anh ơi, anh ơi, em sắp chết rồi sao? Em chết rồi, chết rồi, anh phải làm sao bây giờ?"
Khi đó, cậu nhìn thấy biểu cảm của anh trai, cậu mới hiểu được, cậu không thể rời bỏ anh trai, anh trai cũng không thể rời bỏ cậu.
Anh trai rất giỏi, nhưng bên cạnh anh không có ai. Anh không có khái niệm gia đình, cũng không có bạn bè, anh chỉ có một đứa em trai dính người kéo chân anh.
Anh trai nói: "Em yên tâm, nhất định không có việc gì đâu."
Nói xong anh liền rời đi.
Nửa đường cậu tỉnh lại, nhìn thấy anh trai đang cãi nhau kịch liệt với bố mẹ ở ngoài phòng bệnh.
Cậu tỉnh lại lần nữa, đã bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc cậu có thể nói chuyện thì có thể hỏi anh trai, tiền từ đâu tới, anh trai nói là một trường cấp 3 cho anh học bổng.
Cậu hỏi anh trai: "Em là gánh nặng của anh sao?"
Anh trai cười, "Cảm ơn em là gánh nặng kéo anh lại, không để anh bay đi."
Cậu cũng cười, kéo tay anh trai vô cùng vui vẻ.
Cậu quyết định không làm gánh nặng của anh trai, cậu rất cố gắng học tập, dưới sự chỉ đạo chăm chỉ của anh trai, thi đậu đại học của anh trai, cho dù khi đó anh trai ưu tú cũng đã đi ra ngoài học lên tiến sĩ.
Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, gia đình bọn họ cũng đã tốt lên, ngoại trừ anh trai thì vẫn không thích bố mẹ.
Một bên là bố mẹ mà cậu đã mong đợi rất lâu, một bên là người anh trai mà cậu yêu nhất, cậu đã thử kéo mối quan hệ của họ vào, nhưng không có tác dụng gì.
"Thôi đi, từ tận đáy lòng nó khinh thường bố mẹ, bố mẹ cũng không trông cậy vào nó cái gì, bố mẹ có Mi Mi quan tâm là đượ rồi." Mẹ nói.
Ngày lành không bao lâu, bọn họ đã bị cuốn vào trong trò chơi.
Dương Mi vĩnh viễn không thể quên trò chơi kia, ở trong một quán bar, vốn là bố mẹ chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi của cậu, tự mình dẫn cậu lần đầu tiên đến quán bar uống rượu trưởng thành, không biết anh trai làm sao chạy đến rồi cùng bọn họ vào trò chơi.
Trong trò chơi cậu rất sợ hãi, trong quán bar của thế giới trò chơi có một con quỷ Huyết Tửu thích dùng máu người để ủ rượu.
Anh trai nói với cậu: "Đừng sợ, anh đã vào trò chơi rồi, hơn nữa có kỹ năng trò chơi bảo vệ em."
Cậu tò mò hỏi: "Là kỹ năng gì?"
Anh trai: "Nói đơn giản, chính là chuyện anh muốn có thể thành công ở một mức độ nhất định, trong lòng nghĩ, lại từ miệng nói ra là được."
Lúc ấy cậu cảm thấy kỹ năng này của anh trai cũng quá tốt, cậu cảm thấy vui vẻ vì anh trai có được kỹ năng này, quên cả sợ hãi.
Nhưng mà, cũng không lâu lắm, mọi thứ đều thay đổi.
Trong lúc chạy trốn, bố không chạy nổi liền ôm lấy chân cậu, anh trai đột nhiên như sụp đổ hô to: "Sao các người không chết đi! Nếu các người chết thì tốt rồi!"
Ngay khi anh vừa dứt lời không bao lâu, máu trên người bố mẹ b*n r*, bắn tung tóe lên mặt cậu.
Cậu luôn nhớ rõ từng luồng máu trên cơ thể bố mẹ, như suối phun ra, nhớ rõ nhiệt độ của máu, cũng nhớ rõ ánh mắt hoảng sợ cầu xin của bố mẹ lúc ấy, cùng với động tác che miệng theo bản năng của anh trai.
"Mày... mày được như ý rồi."
Đây là lời cuối cùng của mẹ.
Nói xong câu đó, thân thể của bà ta liền bị quỷ Huyết Tửu dán lại, rất nhanh biến thành thây khô.
"Anh toại nguyện rồi chứ?" Cậu hỏi anh trai.
Anh không trả lời cậu.
"Vừa rồi đúng là anh nghĩ như thế sao? Có phải anh đã sớm có ý nghĩ này rồi không?" Cậu lại hỏi.
Anh im lặng vài giây, nói: "Đúng."
"Không phải được bố mẹ sinh ra sao?" Cậu hỏi tiếp.
Lần này anh trả lời rất nhanh, "Đúng."
"Vậy tại sao?" Cậu lau máu trên mặt, sụp đổ hỏi: "Tại sao!"
Đến nay Dương Nghi vẫn chưa trả lời câu hỏi này của cậu.